Thanh không biết tại sao bản thân mình lại muốn chạy lung tung như vậy.
Vừa kết thúc chuyến sang Nhật cùng Phong và Sương để dự đám tang của mẹ
Dương xong. Thanh lấy lí do đã lỡ thời gian xuất bản truyện của Chiến,
nên phải đi loanh quanh để có cảm giác viết kết truyện, cô vòng vèo hết
thành phố này đến thành phố khác. Đúng hẹn gửi mail bản thảo về cho Tùng chỉnh sửa một chút và xin quyền xuất bản, sau đó lại tiếp tục “ngao du
thiên hạ”. Nhiều lúc cũng phải cảm ơn Phong thật, ví dụ như anh sắp xếp
cho Tùng ở bên cạnh cô, quả là đã giúp đỡ cho cô quá nhiều đi. Nếu
không phải có Tùng, sao Thanh dũng cảm bỏ bê công việc mà chơi bời xả
láng như vậy cơ chứ.
Hôm nay là tết dương lịch nhưng Thanh đang ngồi trên tàu dập dềnh ra đảo Hòn Tằm, cũng không biết dũng khí nào khiến cô hành động như vậy. Chỉ
là một quyết tâm rất thôi thúc, vội vã ép bản thân tự điều trị cho chứng sợ nước của mình. Thay vì chọn đi ca nô mất bảy phút, Thanh lại bắt bản thân ngồi trên tàu những ba mươi phút. Nhưng có lẽ Thanh sai rồi, cô
vội vàng cho rằng mình đã chuẩn bị tinh thần rất kĩ, cố chấp không chịu
phòng thủ một viên thuốc chống say, để bây giờ là biết bao cảm giác ập
đến. Dạ dày lục đục khó chịu, đầu óc váng vất hoang mang. Kèm theo nỗi
sợ hãi vô hình khi mặt nước dập dềnh khiến trái tim Thanh như bị bóp
nghẹt. Hô hấp trở nên khó khăn cực độ, trước mắt lúc tối sầm khi lại
sáng chói, mà chỉ có thể ú ớ không nói được câu nào. Đến khi mọi người
trên tàu phát hiện ra điều bất thường, ùa lại vây kín càng khiến không
khí thiếu hụt nghiêm trọng.Cùng nhịp nhấp nhô lên xuống mà Thanh cảm
nhận được rõ ràng, làm cô nhanh chóng chìm vào trạng thái nửa hôn mê. Cô không còn nhận biết được mọi thứ xung quanh, nhưng thính giác có vẻ vẫn tỉnh táo, Thanh nghe thấy giọng nói trầm ổn mà cực kì gấp gáp:
- Mọi người tránh ra đi, không định cho cô ấy thở sao?
Một cánh tay rắn chắc đỡ Thanh dậy giúp cô tựa vào bờ vai có phần quen
thuộc, mùi bạc hà đâu đó tràn vào khoang mũi khiến hô hấp có vẻ dễ chịu
hơn một chút. Thanh cảm nhận có miếng dán được ấn vào phía sau tai mình, tiếp đó là bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Thanh như để trấn an cô gái cố chấp.
- Được rồi, em nghe thấy anh nói đúng không? Hít vào thở ra nào, yên tâm có anh ở cùng, em chỉ là đang ngồi trên tàu, mười lăm phút nữa là tới
rồi. Ngậm cái này đi sẽ dễ chịu thôi.
Thanh thấy miệng mình bị nhét vào thứ gì đó, một lúc sau vị cay ấm của
gừng lan tỏa quả thật khiến cô dễ chịu hơn khá nhiều. Đôi mắt vẫn lim
dim không thể mở ra, cảm giác dập dềnh không thuyên giảm, chỉ có điều
tâm lý hình như đã vững vàng hơn. Không còn lo sợ và hoang mang như
trước, Thanh dần dần điều hòa được hơi thở, lượng ô xy đã cấp đủ nên cả cơ thể khi nãy căng cứng cũng được thả lỏng đến mức tối đa. Nhưng dường như cô phải phụ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này làm chỗ dựa.
Khi tàu cập bến Thanh cảm nhận bản thân mình được bế bổng lên, giống như một buổi tối nào đó khi cô bị say rượu. Thanh dựa vào ngực người đàn
ông ấy một cách vô thức nhất, để anh điềm tĩnh đưa cô ra khỏi nỗi sợ hãi của bản thân.
Duy đặt Thanh ngồi trên ghế tựa dưới một chiếc chòi mát, cô có vẻ như đã chìm vào giấc ngủ mơ hồ ngắn ngủi. Khoảng mười lăm phút sau, mi mắt khẽ lay động chậm chạp mở ra, liền thấy trước mặt là bàn tay to lớn của đàn ông, đang che chắn mặt trời chói chang trên cao chiếu thẳng vào mắt
mình. Cô lại bất giác nhìn sang sườn mặt góc cạnh của Duy, cằm anh lún
phún râu khiến Thanh thấy hơi lạ. Không gian nhộn nhịp xung quanh dường
như chẳng chút ảnh hưởng tới cảm xúc của cả hai. Thanh biết mình đang
nắm rất chặt bàn tay của ai, cô cũng rất rõ lúc ấy bản thân đã tin tưởng người đàn ông này đến mức nào.
- Có thật sự em tốt nghiệp tâm lý học ra không vậy? Em biết rõ mọi thứ
đều cần có quá trình, dám bỏ qua bước đầu thẳng tiến “trực tiếp đối mặt
với nỗi sợ”. Hơn thế còn không một chút chuẩn bị gì cả, sao em luôn tự
hành hạ bản thân mình vậy hả?
- Sao anh lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc anh đã biết những gì, hiểu đến đâu?
- Ngày nào anh cũng ngồi cạnh Tùng nhìn cậu ta từ sáng đến tối, đến khi
không chịu được cậu ta phải khai ra em nói cậu ta đặt vé máy bay tới Nha Trang, còn đặt tua đi Hòn Tằm. Tùng nói em muốn cải thiện chứng sợ nước của bản thân, nhưng anh không nghĩ em có thể liều lĩnh như vậy.
Thanh như một đứa trẻ gây ra lỗi lầm, cúi đầu nghiêm túc nhận sai. Cô
không có khả năng phản bác hơn nữa cũng chẳng còn hơi sức mà tranh luận
cùng Duy. Thật sự là lần này chính cô đã biết, nhưng vẫn cố tình bắt bản thân phải trải qua thử thách. Nếu Duy không xuất hiện đúng lúc, thì
cũng chẳng biết cô thành dạng gì rồi. Có khi đang nằm cấp cứu ở một bệnh viện nào đó, mà liệu có kịp đi cấp cứu hay không?
- Cảm ơn anh.
- Em biết rõ anh không cần những lời ấy, em cứ nhất định phải dày vò bản thân như vậy hả?
- Không phải, chỉ là…
- Chỉ là?
- Xin lỗi…
Thanh vẫn cúi đầu, vì không dám đối diện với Duy mà bỏ lỡ đi một ánh mắt dịu nhẹ của anh. Bao nhiêu tức giận trong lòng liền vì cử chỉ mang chút cam chịu, xen lẫn nũng nịu của Thanh mà nhanh chóng tiêu tan cả. Duy
vẫn đứng ngược sáng, lấy tấm lưng rộng của mình mà che đi thứ ánh sáng
mặt trời nóng bỏng. Cơn gió mang theo mùi vị của nước biển ùa tới khiến
Duy hơi nheo mắt, không rời khỏi cô gái mặc chiếc đầm voan với họa tiết
là những bông hoa thiên thanh nho nhỏ dài tới tận chân. Cô ấy khoác một
chiếc áo mỏng để che nắng và đội chiếc mũi rộng vành làm bằng chỉ dù màu trắng. Khuôn mặt xinh đẹp hơi nặng nề, đôi môi nhợt nhạt mới có một
chút sắc hồng đang chu ra làm như rất không hài lòng. Duy thấy bản thân
mình càng rung động hơn bởi dáng vẻ quá nhu thuận ấy, Thanh giống một cô gái nhỏ đang chịu ấm ức và làm như oan uống lắm khiến anh phải hắng
giọng một chút rồi nói:
- Anh có bắt nạt em à?
- Thế nãy giờ anh đang to tiếng với người khác đấy à?
Thanh ngẩng lên nhìn Duy, ánh mắt trong veo hơn bầu trời xa xăm kia mang theo vài tia oán trách khiến anh bật cười thỏa hiệp:
- Được rồi, là do anh không tốt, em cảm thấy sao rồi.
- Rất khỏe, không vấn đề gì.
- Nếu em thật sự muốn khắc phục chứng sợ nước, anh có thể giúp em. Đừng
lo, em trai anh trước đây cũng sợ nước. Nó từng ngốc y như em trốn anh
lênh đênh ra Phú Quốc, không những chẳng cải thiện chút nào còn phải
nhập viện hai tuần. Sau đó anh đã cùng nó tập bơi, chỉ cần bình tĩnh là
được thôi. Hồ trong kia đủ điều kiện cho em đấy, có muốn vào không?
Duy mặc chiếc sơ mi ngắn tay mầu xanh trời nhạt màu, chiếc quần ka ki
trắng ngắn tới đầu gối và không có hành lí gì thêm. Khuôn mặt ánh lên sự tự tin tuyệt đối, khiến Thanh cũng cảm thấy mình bị giọng nói vừa chiều chuộng lại ôn nhu này thuyết phục. Không kịp suy nghĩ gì mà vừa nhìn
Duy vừa gật đầu.
Nhưng khi thay đồ bơi xong, cô mới hoang mang tột cùng. Mặc dù chưa
xuống nước, nhưng cảm giác chới với, lạnh lẽo đã chạy dọc sống lưng
Thanh. Từng mảng kí ức dội lại ép Thanh phải lùi bước, nhưng tấm lưng
nhỏ nhắn bỗng chạm vào một bờ ngực vững chãi. Hai bàn tay mạnh mẽ đặt
lên hai bên cánh tay buông thõng vô lực của Thanh, Duy từ phía sau tai
cô nói nhỏ:
- Hẳn là em biết dù em nặng bao nhiêu đi chăng nữa thì nước cũng sẽ nâng em lên, bản chất nó tốt bụng như vậy sao phải sợ nó. Em nhìn những
người kia xem, họ đều rất vui vẻ đùa nghịch với nước mà. Chậm thôi…
chúng ta cùng ngồi ở thành bể bơi này một chút nhé.
Nói rồi Duy chầm chậm đẩy người Thanh, không cho cô kịp ngần ngừ đã kéo
cô ngồi xuống ở thành hồ, bàn chân buông thõng xuống mặt nước trong vắt.
- Em thấy không, nước rất dịu dàng nâng đỡ đôi chân em đấy thôi, không
có gì đáng sợ như em vẫn nghĩ cả. Nào tay em đâu, cảm nhận một chút với
đôi tay của mình đi.
Duy chủ động nắm lấy bàn tay Thanh đưa xuống khua khua dưới mặt nước
đang dập dềnh đến hoa mắt. Đôi môi anh đào mỏng manh hơi mím lại, như
đang dùng hết can đảm của bản thân mà cố gắng và tập trung.
Duy tiếp tục liều lĩnh lấy bàn tay ẩm ướt của mình chạm nhẹ vào một bên
má của Thanh, thành công bắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt kiên cường của
mình, anh nói:
- Em biết mà, dù đã từng gặp chuyện gì đó thì nó cũng đã là quá khứ.
Hiện giờ chỉ có em ở tại đây, giữa không gian trong lành và hồ bơi đẹp
đẽ… chơi đùa với làn nước mềm mại trong xanh này. Chẳng một chút đáng sợ hay nguy hiểm nào hết, thậm chí nơi này em còn có thể đứng xuống vì
nước chỉ cao đến ngực em mà thôi. Em từng rất tự hào với chiều cao một
mét sáu ba của mình mà. Nào… anh giúp em nhé!
Duy hòa mình với làn nước trong veo xinh đẹp, nhẹ nhàng cười và đỡ Thanh cùng trượt xuống mặt nước. Cô như bị một sóng nước bất ngờ đánh tới mà
chới với bám lấy tay Duy hít một hơi gấp gáp, mắt nhắm chặt không thở ra nổi. Duy lại gần hơn một chút nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Thanh mà thì thầm:
- Hít thở nào, thấy không nước chỗ này chỉ tới ngực em thôi. Muốn nghe chuyện cũ không? Mở mắt ra anh kể cho em nghe nhé.
Thanh chầm chậm thở ra, sau đó lại nhanh chóng hít một hơi vào, cả thân
hình mảnh mai co rúm lại đến đáng thương. Duy rất kiên trì bế Thanh nhẹ
nhàng đặt cô lên thành hồ bơi. Khi chỉ còn đôi chân vẫn đang tiếp xúc
với nước Thanh mới mở mắt ra thở hổn hển, nhưng khuôn mặt điềm tĩnh cùng nụ cười rất chân thật của Duy lại vội vàng lọt vào tầm nhìn của Thanh.
Cô hơi ngây ngẩn nhìn về phía Duy uốn mình một cái, nhanh nhẹn uyển
chuyển bơi quanh hồ rất đẹp mắt. Cứ dừng một đoạn anh lại ngoi lên khỏi
mặt nước, tươi cười vẫy vẫy tay khiến hình xăm chằng chịt đó cứ ẩn hiện
trong tầm nhìn của Thanh.
- Thế nào, em thấy không nước rất hiền hòa, hồ bơi này tạo ra cho em thả lỏng và thỏa sức bay lượn, em có muốn xuống một chút nữa không?
Thanh mím môi gật đầu, ánh mắt tràn đầy những tia quyết tâm dữ dội lắm.
Duy hài lòng cười rạng rỡ và chìa bàn tay ướt sũng của mình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn có xút xanh trắng hơn do hiệu ứng của ánh mặt trời
phản chiếu lại từ mặt hồ.
- Hít thở nhé!
Thanh gật đầu thêm cái nữa, bản thân nhắm mắt lại tuột người xuống bể
bơi, cố gắng điều hòa nhịp thở của chính mình. Giọng Duy vẫn rất kiên
nhẫn nhẹ nhàng bên tai Thanh:
- Cứ yên tâm thả lỏng người, mở mắt ra em sẽ nhìn thấy mắt nước trong
xanh lấp lánh, thậm chí còn đẹp hơn cả bầu trời trên kia… được không?
Cả cơ thể có cảm giác bồng bềnh trong nước, cánh tay mỏng manh vẫn được
giữ chặt vào cánh tay cứng cáp của Duy như vĩnh viễn cũng không thể tuột ra. Thanh hít thở thêm vài lần sau đó cố gắng chầm chậm mở mắt. Cô nhìn thấy mặt nước dập dềnh lên xuống có những điểm sáng chói của ánh nắng
chạm vào tuy lung linh mà lại quá nhức mắt. Vừa sợ hãi lại vừa vội vàng
muốn chiến thắng, bàn tay nhỏ vô thức nắm chặt lấy cánh tay Duy. Ánh mắt như chứa hàng ngàn tia tức giận nhìn chằm chằm vào một điểm vô định
trên mặt nước khiến Duy bật cười:
- Hồ bơi này không hề làm gì em cả. Cứ bình tĩnh thôi, nhìn anh nào.
Thanh đưa ánh mắt mình trở lại khuôn mặt đang có những giọt nước chảy
dài từ mái tóc ngắn của anh xuống… tuy ướt đẫm nhưng lại tử tế và vui
vẻ. Anh hơi nghiêng đầu, đuôi mắt hơi nhẹo lại mang theo nhưng biểu cảm
yêu chiều trìu mến tiếp tục nói:
- Bây giờ em lại thả lỏng tiếp nhé, cả anh và làn nước này cùng nâng đỡ
em. Cứ yên tâm như đang nằm trên chính chiếc giường của mình vậy, được
không?
Nhận thấy bàn tay có vẻ run rẩy, khuôn mặt cũng bắt đầu xuất hiện vài tia lo sợ hoang mang. Duy lại vỗ về an ủi Thanh:
- Nhất định không vấn đề gì, hiện tại chỉ có em và anh thôi mà… đúng
không? Việc của em chỉ là nhắm mắt lại, thả lỏng và cảm nhận sự mềm mại
yêu thương này thôi.
Duy kéo chiếc mũ bơi che đi hai bên tai Thanh, rồi còn vỗ vai cô một cái rất nhẹ nhàng, ánh mắt đầy chặt sự kiên cường và quyết tâm như đang cố
gắng truyền hết cho Thanh. Hít một hơi Thanh nhắm mắt lại, cơ thể thả
lỏng ngửa ra phía sau, thuận lợi để Duy đỡ lấy giúp cô tự nhiên trôi nổi trên mặt nước. Những âm thanh cười đùa, rì rầm nói chuyện hay thậm chí
có cả tiếng gió lùa qua những tán cây xào xạc… tất cả như được thu lại
thật bé nhỏ từ một nơi xa xôi nào đó vọng lại. Mơ hồ nhưng lại như rõ
ràng, nhè nhẹ chậm rãi chạm vào thính giác Thanh thật dễ chịu.
Bàn tay thon nhỏ tự nhiên đưa sang ngang chạm vào làn nước bên cạnh.
Không còn sợ hãi cực độ chỉ cảm thấy bản thân đang di chuyển chầm chậm ở một nơi mềm mại yên lành. Không còn những kí ức thê thảm kia chỉ là sự
ấm áp bao bọc xung quanh. Ánh mắt nhắm chặt chẳng còn là cố gắng chịu
đựng, mà chỉ thật an tĩnh êm đềm cảm nhận những điều kì diệu bản thân
chưa từng biết đến hoặc đã từng đánh mất quá lâu…
Thì ra bản thân mình vẫn có thể bồng bềnh trôi nổi như thế, có thể thư
giãn bồng bềnh ở một nơi mềm mại thế này. Thì ra bản thân mình vẫn có
thể mạnh mẽ như vậy… Thì ra có một người bên cạnh giúp đỡ, lại khiến bản thân an nhiên đến thế!
Làn mi khẽ rung động rồi chầm chậm hé mở, khuôn mặt sáng bừng như lấp
lánh dưới làn nước, đôi mắt hài lòng nheo lại nhìn lên bầu trời chói
chang với những áng mây xanh lơ lửng trong vắt. Đôi môi hồng nhẹ nhàng
mỉm cười. Môt nụ cười từ chính trái tim và tâm hồn mong manh, xinh đẹp
hơn cả khung cảnh xung quanh, mềm mại hơn cả làn nước trong xanh, rung
động chạm đến tận sâu tâm hồn của người đàn ông đang giữ lấy thân thể
nhẹ bẫng này… Thì ra cuộc sống chính là đẹp đẽ như vậy!