Đúng giờ ăn trưa ngày hôm sau, Duy rất “tình cờ” xuất hiện trước cửa
phòng Thanh, bày ra vẻ mặt “thảm hại” anh nói vừa đủ… cho mọi người cùng nghe:
- Em nói tài chính của mình còn thừa để nuôi sống một người đàn ông, chi bằng nuôi đỡ anh đi. Dạo này công ăn việc làm không có nên chẳng đủ ăn, hay là cho anh cái chân lái xe hoặc bảo vệ gì để kiếm sống cũng được.
Vừa nghe Duy nói đến đó, Tùng phụt cả ngụm nước trong miệng ra ngoài…
Thần linh ơi, Duy mà thiếu công ăn việc làm đến nỗi mò vào cái nhà xuất
bản này xin chân lái xe với bảo vệ thì má ơi, chắc cậu phải đi ăn xin
đến mạt kiếp ra rồi. Tùng và mấy người đánh mắt nhìn sang Thanh như để
trăm dò ý kiến, nhưng Thanh hẳn là “nữ cường nhân” có khác. Giữa mặt
mười mấy nhân viên cốt cán chuyên sàng lọc bản thảo, liền bắn ra mấy
câu:
- Tôi chỉ nói cho anh hiểu, chứ không có ý định bao trai. Hơn nữa nuôi
người cũng phải nuôi cho có ích, tôi đâu thừa tiền mà ai cũng nuôi.
Cả phòng toán loạn, người thì giả vờ bận việc này người thì giả vờ bận
việc kia, sau cùng tất cả thống nhất rủ nhau đi ăn để khỏi phải chứng
kiến bom rơi đạn lạc. Vừa cho Duy khỏi mất mặt, lại vừa không phải nhìn
thấy sự khó chịu và lạnh lùng của Thanh, ba sáu kế chuồn là thượng sách.
Khi chỉ còn lại tiếng lật giở bản thảo và tiếng bút bi gạch gạch của
Thanh rắn rỏi vang lên giữa không gian vắng lặng của phòng họp, thì Duy
mới lại gần ngồi đối diện cô và nói:
- Em có cần miệt thị anh đến vậy không?
- Là tự anh chuốc lấy phiền phức, xuất hiện để tôi miệt thị đấy thôi.
- Được rồi, vì sao em luôn không ưa anh vậy?
- Tại sao tôi lại phải ưa anh? Tôi lại càng không thấy mình có lý do gì đó để giả vờ yêu thích anh.
Duy cắn môi dưới cố gắng kìm nén cảm xúc muốn kích động của bản thân.
Nhìn khuôn mặt đang cúi xuống chăm chú sửa bản thảo, làm như không để ý
chút nào đến sự tồn tại của anh mà trong đầu Duy lại bật ra vài câu tự
xỉ mạ mình: “hay lắm, ở nhà nằm chỏng chân lên thì không muốn lại mò mặt đến đây nghe cô ấy chửi rủa, vậy mà còn thấy rất yêu thích giọng cô ấy
mới chết chứ”. Duy nghiến răng nói liều:
- Anh thật sự muốn ăn bám vào em đấy.
Không gian càng chùng xuống theo nhịp điệu ù ù chậm rãi của tiếng quạt
máy, Thanh hơi dừng bút ngẩng mặt lên nhìn sâu vào đôi mắt đen mang dáng vẻ bất cần của Duy, cười rất nhạt mà nói:
- Muốn ăn bám cũng phải tìm người nào hiền lành một chút, chanh chua như tôi mà cũng dám bám vào, anh đúng là khiến người ta nể phục đấy.
- Anh ở đây vừa ăn bám vừa ăn vạ đấy. Nếu em không chịu bao nuôi, anh sẽ nói cho mọi người biết. Em chính là lừa anh lên giường phục vụ em, xong việc còn không cần quan tâm đến cảm xúc đá bay anh ra ngoài.
Thanh có vẻ bất ngờ với độ “da mặt dày” không biên giới của Duy, nhưng chẳng nao núng cô tiếp tục:
- Anh cứ làm gì anh muốn, chủ yếu là tôi không quan tâm.
- Được rồi, à… Tùng về đấy hả, tôi có chuyện muốn tâm sự với cậu, nào qua đây.
Thanh nhìn Duy chuẩn bị khoác vai Tùng mà giật mình thon thót, đảo đôi
mắt đen tròn hai cái cô vội vàng vơ lấy chiếc túi xách đứng lên gấp gáp
nói:
- Đi ăn cơm.
Tuy đã cố gắng nhưng giọng điệu vẫn không dấu nổi vẻ cuống quýt. Ai dà…
tên sở khanh này dám lấy yếu điểm ra hù dọa cô, được lắm anh ta hẳn là
muốn bị cô hành cho đến chết đây mà.
Duy chưa nhìn thấu được suy nghĩ của Thanh, tuy vậy anh vẫn biết là cô
đang tính kế gì đó. Chỉ có điều anh vẫn vui vẻ nháy mắt với Tùng rồi
đoàng hoàng bước theo phía sau Thanh rất hài lòng, để lại mọi người
trong phòng tự giác đưa mắt nhìn nhau hỏi nhỏ:
- Thương lượng xong rồi sao?
- Chẳng lẽ lại đồng ý bao nuôi?
- Phải không vậy?
Chỉ có Tùng im lặng không nói gì, cố gắng nhanh chóng ngồi vào bàn lơ
đãng lật giở mấy tập tài liệu. Cậu không hiểu “trăng trong nước” là gì,
nhưng với Tùng thì dù là trăng trong nước hay trăng trên trời, đều rất
xa xôi không phải ai cũng có thể chạm vào. Và chính cậu lại nằm trong số đông “không thể” đó.
Gió thu theo cửa sổ tràn vào ngập đầy không gian ngượng ngùng của căn
phòng. Thanh vẫn nhíu mày nhìn xoáy vào ly nước lọc trước mặt, dường như đang rất cố gắng để chịu đựng việc phải đối diện với Duy như thế này.
- Em không ăn à?
Duy vừa nuốt nốt miếng cơm vừa nhìn khuôn mặt cố tỏ ra điềm tĩnh của
Thanh mà buồn cười. Cô gái này dù mạnh miệng cứng cỏi đến đâu thì trên
thực tế cũng chỉ là con hổ giấy không thể gặp nước mà thôi. Anh gắp ít
rau xanh cho Thanh rồi dừng lại có ý như chờ đợi.
- Anh Duy này.
- Em đừng gọi nghiêm trọng quá.
- Anh muốn tình hình này tiếp diễn trong bao lâu? Cho tôi một mốc thời gian cụ thể đi.
- Ngại quá, anh chưa nghĩ ra nữa. Có thể là đến khi nào em quen với sự có mặt của anh ở bên cạnh thì mới thôi.
- Anh đang tán tỉnh tôi đấy à?
- Suốt thời gian vừa rồi, mọi việc anh cố gắng em đều không để tâm chút nào sao?
- Đúng vậy.
- Ha ha, hẳn là anh thừa thời gian lắm nên hơn tháng trời dậy sớm đưa đồ ăn sáng cho em. Đi lên tận Ba Vì lấy sữa tươi về chia cho cả mọi người ở chỗ làm của em chỉ để em có thể thoải mái uống. Hẳn là rảnh rỗi lắm mới chờ em tan ca đến muộn rồi chạy xe phía sau em, nhìn em an toàn đi vào
nhà nhỉ.
- Đó là tự anh bắt mình phải như vậy, cuộc sống của tôi trước giờ vốn dĩ đều thế, anh cứ bon chen vào làm gì.
- Chỉ là tự động lạc vào thôi.
- Không cần dùng mấy từ hoa mĩ ấy với tôi, anh muốn làm gì tùy anh.
Nhưng những chuyện giữa chúng ta, tôi không hi vọng người khác biết
được.
- Ồ vậy cảm ơn em cho phép nhé.
Thanh nén giận vừa gắp miếng thịt cho vào miệng vừa lẩm bẩm:
- Tôi có cho phép gì đâu, anh tự biên tự diễn đấy chứ.
Nhưng ngàn vạn lần Thanh cũng không tưởng tượng được cảm xúc của mình sẽ hốt hoảng đến thế, khi sáng chủ nhật đẹp trời vừa mở cửa ra liến thấy
cánh cửa căn hộ đối diện cũng hé, rồi xuất hiện gương mặt điển trai,
khoe điệu cười đúng chuẩn cách nói của mấy cô mê ngôn tình là “phong
tình vạn chủng”. Thanh hết hồn lắp bắp:
- Anh… anh… anh…
- Xin chào, anh mới mua căn hộ này. Hi vọng chúng ta làm hàng xóm vui vẻ.
- Rõ ràng trước đây có người ở rồi mà.
- Họ mới đi Pháp định cư , anh biết tin liền năn nỉ họ bán cho luôn.
- Anh có ý định gì đây hả?
- Anh đã mua rất nhiều thực phẩm, tủ lạnh bên này bị hỏng rồi, em cho
anh gửi nhờ đi. Khi nào rảnh em cứ lấy ra nấu tự nhiên, chỉ cần chia cho anh một ít là được rồi.
Vừa nói Duy vừa tay xách nách mang, ôm đồm túi to túi nhỏ xông thẳng vào nhà Thanh, sau đó còn tự động chất đầy vào tủ lạnh trống rỗng của cô.
Thậm chí còn không nề hà, quay lại nhìn Thanh đang ngạc nhiên tròn mắt
không hiểu gì mà hào phóng cười một cái đầy quyến rũ, khiến Thanh càng
ngẩn người hơn nữa. Cô không phải chưa bị ai tán tỉnh bao giờ, nhưng
trước đây trong lòng khi nào cũng hướng về Phong đâm ra tâm càng lạnh.
Chẳng ai dám tán cô quá một năm bởi họ đều e ngại vẻ ngoài lạnh lùng và
không quan tâm của cô. Nhưng anh chàng này đúng là không thể đùa được
mà, dồn dập đến mức… căn bản không cho cô thời gian để định hình lại mọi việc.
- Anh thừa tiền đấy à, muốn là có thể lập tức mua ngay một căn hộ.
- Không có, anh phải trả góp đấy. Hàng tháng làm việc cật lực gửi vào tài khoản cho người ta.
Dù đánh chết Thanh cũng không tin cái người thay đổi đồng hồ Rolex liên
tục kia lại có khái niệm trả góp. Nhưng cô chỉ đành đi theo sau Duy vừa
nhìn tấm lưng to lớn đang lúi húi sắp xếp ngăn rau ngăn thịt mà thật
lòng hỏi:
- Đừng nói với tôi là anh thật sự bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để tán tỉnh tôi nhé.
- Em còn cần anh khẳng định lại à?
Thanh đúng là không hiểu nổi người đàn ông này, anh ta và cô vốn dĩ là
hai đường thẳng song song. Duyên số thảm hại kiểu gì chỉ quàng vào nhau
một lần, vậy thôi mà anh ta bám “dai như đỉa”, dù cô có cố gắng giẫy
giụa như “đỉa phải vôi” thì anh ta cũng nhất quyết không buông tha.
Nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu địch thì không thể chiến thắng, tốt nhất cứ thử thăm dò xem trong đầu anh ta chứa cái gì đã. Thanh lẳng lặng đi về
phía bếp yên lặng lấy vài thứ Duy vừa chất vào tủ lạnh ra bắt tay vào
chế biến. Nhìn tình huống bị tráo đổi khiến Duy ngạc nhiên tròn mắt,
Thanh lại hơi buồn cười hỏi:
- Anh không biết nấu cơm à?
- Không biết.
- Công tử sao?
- Không có, anh từng rất cực khổ. Chẳng có thời gian mà ăn một bữa tử tế, thì lấy đâu ra thời gian học và nấu nướng cơ chứ.
Nghe Duy trải lòng rất tự nhiên, Thanh bất giác nhìn lên khuôn mặt rắn
rỏi của anh một cái, lại bỗng ngẩn ngơ với khí chất rất đĩnh đạc mang
chút phong trần của Duy. Anh mặc chiếc áo thun ở nhà thoải mái, chiếc
quần sooc trắng tới đầu gối kèm theo hơi thở đầy bụi bặm tựa như bất cần của thanh niên mới lớn. Một bên cánh tay còn lộ ra hình xăm chằng chịt, nếu không để ý sẽ chẳng nhận ra hình thù gì. Cô liền hỏi:
- Anh xăm trổ cái gì đầy tay thế?
- Chẳng biết nữa, anh cũng không nhìn ra là hình gì, chỉ thấy khá nghệ thuật thôi.
Duy vừa rửa rau giúp Thanh vừa đều đều giọng kể:
- Thực ra dưới anh còn một thằng em trai nữa, nó mê nghề này lắm. Đi học hai năm trời, nói là nghiên cứu ra được cái hình này, nhất định xăm vào cánh tay anh. Một hồi nhìn đi nhìn lại anh chỉ thấy khối chằng chịt rối mắt, chẳng hiểu nó vẽ cho anh cái gì.
Vẫn chăm chú vào công việc của mình, nhưng Thanh hơi liếc về phía hình xăm một chút hỏi lại:
- Anh có liên hệ chút nào với loài hổ không? Tuổi Dần chẳng hạn?
- Không có.
- Anh đã từng để ý hình xăm ấy chưa?
Duy hơi đưa cánh tay của mình lên, nhìn vào khối hình xăm chằng chịt một cái, tuy miệng hơi cười nhưng ánh mắt lại thâm trầm khó đoán. Dường như cảm xúc đã hoàn toàn thay đổi, anh đều giọng nói:
- Chưa từng, sau khi xăm cho anh cái này xong, ba ngày sau nó mất trong một vụ cháy.
Thanh hơi khựng người lại một chút vì giọng điệu đau lòng và thương tiếc không hề che giấu của Duy… Nhìn tới khuôn mặt khẽ biến cô biết chắc hẳn anh đang phiêu du tới một nơi nào đó trong kí ức của mình.
Tuy điềm tĩnh giúp Thanh rửa rau, nhưng tâm trí Duy thì trôi nổi tới
vùng trời đã rất xa xôi với mình. Nơi ấy từng có một mái ấm yên ả dù
không sang giàu quyền quý, nhưng lại tràn ngập thanh âm hạnh phúc. Duy
có một người ba là công an bản lĩnh, người mẹ là giáo viên luôn cười
hiền từ và cậu em trai ngoan ngoãn kém anh bốn tuổi… Nhưng tất cả mọi
thứ hạnh phúc êm ả ấy mất đi đúng năm anh học lớp mười hai. Mẹ Duy đột
ngột gặp tai nạn qua đời, chỉ một tháng sau ba anh liền vướng víu vào
đường dây hối lộ tầm cỡ. Sau cùng cũng không chịu nổi nhục nhã mà lên
cơn đau tim trong phòng thẩm vấn… cho đến giây phút cuối đời cũng không
được nhìn mặt hai người con trai một lần.
Thanh nhìn Duy yên lặng tần ngần, đáy mắt anh toát ra sự cô đơn cực hạn
khiến tâm trạng bản thân cũng chùng xuống. Thanh rắc chút tiêu lên đĩa
rau cái xào xanh ngắt đẹp mắt mà chầm chậm nói:
- Thực ra nếu chỉ nhìn qua thì tưởng chừng nó đơn giản là một tán cây
lớn. Nhưng ẩn mình trong đó là thân hình và khuôn mặt của một con hổ,
thậm chí tôi cảm thấy đôi mắt của con hổ cũng rất có thần. Anh biết chứ, hình ảnh con hổ thường dùng để liên tưởng về sức mạnh, sự thanh thế,
oai linh, đó là một vẻ đẹp rực rỡ nhưng lại đầy bí ẩn. Con hổ trên tay
anh tuy mờ ảo không rõ ràng, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ ràng được sự uyển chuyển của nó, dường như đây là biểu tượng của một chiến binh ngoan
cường, toát ra một vẻ đẹp hùng vĩ và sức mạnh. Hẳn là tay nghề của em
trai anh cực kì tốt đấy. Theo phong thủy, thì biểu tượng con hổ, chính
là để trấn át những điều đen đủi hay sát tinh chiếu mạng, nó còn biểu
tượng cho công danh học hành và sự tăng tiến trong kinh doanh nữa. Có lẽ đó là điều mà cậu ấy luôn kì vọng ở anh. Được rồi, ăn cơm thôi.
Duy lắng nghe giọng Thanh đều đều làm như chỉ đang bàn một chuyện gì rất đỗi thường ngày, tay vẫn đang bận bịu sắp xếp bát đũa. Chiếc đèn neon
chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, dường như không màng tới điều gì xung
quanh của Thanh một lớp ánh sáng trang điểm nhạt, thân hình mảnh mai
trong bộ đồ ở nhà khiến không khí ấm áp hẳn. Là cô gái tinh tế này đang
an ủi anh sao? Muốn lắm được ôm lấy Thanh một cái mà không dám với tay
ra, anh chỉ có thể hơi cúi đầu hít một hơi và từ tốn nói thật lòng:
- Cảm ơn em.
- Không có gì, trước đây có nghiên cứu qua một chút, nên giờ nhìn mới nhận ra thôi.
- Nghiên cứu? Em yêu thích à?
- Không hẳn, vì tính chất công việc. Trước đây có thời gian định làm ngành khác.
- Em học tâm lý phải không?
- Ừm.
- Chẳng lẽ thời gian đó định công tác trong ngành điều tra?
- Anh cũng thông minh nhỉ.
- Vậy tại sao không làm?
- Nhiều lí do, nói chung tôi cũng không muốn dính dáng quá nhiều với thế giới ấy.
- Trước đây anh từng muốn vào Đại học Cảnh sát. Nhưng tiếc quá lại không thể thi được.
Thanh không biết ẩn tình trong cái chuyện “không thể thi được” của Duy
là như thế nào, chỉ biết tâm trạng anh đã ổn định, giọng điệu Duy cũng
bình thường trở lại, nên cô thấy thoải mái hơn và cũng khá thẳng thắn:
- Với hình xăm kia, nếu cảnh sát ngầm thì được, chứ chẳng cảnh sát nào hổ báo như anh được đâu. Ngồi đi.
Được lệnh của người đẹp Duy vui vẻ ngồi xuống đối diện với Thanh, nhưng
nhìn Thanh mặt lạnh cúi đầu ăn cơm, anh liền tự chấn chỉnh lại cảm xúc
của bản thân và sửa lại tư thế của mình, nghiêm túc ngồi ăn cơm. Được
khoảng năm phút, Thanh bắt đầu lên tiếng:
- Anh Duy này, thực chất chúng ta không liên quan gì đến nhau cả, sao anh phải cố chấp như vậy.
- Lý do gì mà em cứ không chịu chấp nhận sự thật này?
- Sự thật?
- Phải, sự thật là anh đang cố gắng tiếp cận em, cố gắng tạo mối quan hệ với em. Muốn làm thân với em, em không nhìn ra hay tại anh chưa đủ cố
gắng nhỉ?
Lạy trời, nếu mà anh ta còn cố gắng hơn nữa, chắc chỉ chết cái thân cô
đây mà thôi. Thanh đặt bát đũa xuống bàn, cố gắng thật nghiêm túc trực
diện nhìn vào Duy đang tỏ vẻ hoài nghi trước mặt. Anh rất nam tính và
rắn rỏi, trước đây Thanh từng cho rằng Duy khá trầm ổn, nhưng giờ bỗng
nhận ra có lẽ mình đã sai. Ở Duy có lòng nhiệt huyết và quyết tâm, được
che giấu dưới vẻ phong trần không quan tâm thế sự của anh. Muốn nói câu
gì đó trả treo lại, nhưng nhìn ánh mắt sâu hun hút của Duy vẫn đang xoáy vào gương mặt mình, Thanh chỉ đành cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào
bát anh mà nói:
- Thật ra, anh có thể thấy tôi hơi khác với những người phụ nữ trước đây của anh. Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác nhất thời thôi, đừng để cảm giác ấy chiếm lĩnh quá sâu vào đời sống của anh.
- Năm nay anh đã ngoài ba mươi rồi, em thật sự cho rằng ở anh sẽ phát sinh cái gọi là cảm giác nhất thời à?
- Vậy anh nghĩ điều gì ở tôi thu hút anh đến vậy?
- Em thật sự muốn biết?
Lần này đến lượt Duy đặt bát đũa xuống khoanh tay để trên bàn, cứ nhàn nhạt cười nhìn Thanh nói:
- Khi anh còn rất trẻ đã có một mối tình rất đẹp. Em biết đó tình yêu
học trò có khi nào mà không làm người ta xao xuyến. Hai gia đình vốn dĩ
thân thiết từ trước, nên bọn anh được cho là thuận lợi và có khá nhiều
thời gian bên nhau.
Ánh sáng nhàn nhạt hắt lại soi rõ nét cô đơn trên khuôn mặt Duy, hơi
ngừng lại như sắp xếp lại câu từ cũng như kí ức, hoặc giả chỉ là sắp xếp lại tâm trạng đã từng rất đau lòng của bản thân. Anh tiếp:
- Bố anh và bố cô ấy là đồng nghiệp, đồng chí và còn là chiến hữu hàng
mấy chục năm, nhưng cuộc đời trớ trêu lắm. Nhà anh gặp chuyện… chuyện
rất lớn, lớn đến nỗi mà bản thân anh hoàn toàn mất trắng. Nhưng bố cô ấy chỉ đứng ngoài tất cả sự việc ấy, còn cô ấy cương quyết lẩn trốn và rời bỏ anh. Anh luôn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi cố gắng tìm
hiểu thì lại phát hiện bố cô ấy là người dính dáng không ít đến chuyện
nhà anh. Không những thế trong thời gian quen anh, cô ấy còn rất nhiều
rất nhiều những lựa chọn khác nữa. Vì vậy, khi nhà anh vừa gặp chuyện cô ấy liền có người khác điền vào chỗ trống ngay.
Duy ngả người vào lưng ghế, có vẻ khá khó chịu với cảm xúc hiện tại mà
không thể giải tỏa. Bình thường có thể anh đã hút một điếu thuốc, hay
nhấm nháp chút rượu nhưng hiện tại anh lại cần phải tỉnh táo. Duy hơi
nhìn Thanh để tiếp tục những điều dang dở:
- Em thấy đấy, anh làm sao dám tin còn thứ tình yêu thần thánh nữa chứ.
Nhưng hôm gặp em ở gara, ánh mắt mông lung của em khiến anh kinh ngạc
đến mức không tưởng. Hóa ra thật sự còn có thứ tình yêu thuần khiết như
vậy cơ đấy. Gặp em khóc bên đường, không phải anh chỉ tình cờ chạy qua
đâu. Vốn dĩ đã muốn rẽ sang đường khác nhưng nhận ra em đang lái xe rất
vô định nên mới dứt khoát chạy theo. Cho đến lúc em phát hiện ra, anh đã chờ em hơn một tiếng đồng hồ rồi. Thực sự anh chưa từng vô thức quan
tâm đến một cô gái như vậy.
- Chỉ vậy mà anh liền kết luận là yêu thích tôi hả?
- Em không cần vội vàng phủ nhận anh như thế đâu.
- Đến tiền đề để phủ nhận anh tôi còn chưa có nữa đấy.
Duy hơi cúi đầu như để che giấu sự hụt hẫng của bản thân. Từ vị trí của
Thanh chỉ nhìn thây sống mũi cao cao của Duy, và đôi môi anh mấp máy
chậm chạp nói từng từ:
- Có thể để tiến tới một điều gì đó trong mối quan hệ của chúng ta là
quá sớm, nên em chưa chấp nhận được việc anh đang thật lòng theo đuổi
em. Nhưng anh hi vọng, em có thể để mối quan hệ này phát triển một cách
tự nhiên nhất.
- Anh Duy này tôi vừa mới kết thúc một mối quan hệ khá phức tạp, hiện tại không muốn đặt chân vào một mới quan hệ mới.
- Mối quan hệ với anh, sẽ là đơn giản nhất giành cho em.
- Có lý do gì không?
- Em thấy đấy chúng ta vốn dĩ không hề liên quan đến nhau, phải nói là
hai con người xa lạ không một điểm chung. Nhưng chính như vậy, mình có
thể cùng nhau bắt đầu một mối quan hệ đơn giản nhất, nhẹ nhàng nhất và
bình tĩnh nhất. Hãy cứ kết bạn với nhau, và cùng nhau tìm hiểu về đối
phương một cách mới mẻ nhất, không liên quan không ràng buộc với bất cứ
người nào cả. Chỉ là hai chúng ta mà thôi!
Cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng tràn vào phòng qua ô cửa kính để ngỏ khiến tấm
rem voan trắng khẽ lay động, không gian bỗng dễ chịu và hài hòa đến cực
độ. Thanh thấy mình đang rất yên vị trong đôi mắt bình tĩnh của Duy. Ở
anh có sức hút mạnh mẽ của một người đàn ông nam tính trưởng thành, khi
thì trầm ổn lúc lại nhiệt huyết. Đúng như lời Duy từng nói, giống như sự ga lăng của anh khí chất ấy dường như cũng tự khiến người đối diện cho
rằng đó là từ cốt tủy mà ra. Bởi nó quá phù hợp và ăn nhập với con người Duy một cách hài hòa, tuyệt đối nhất.
- Anh biết không, chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không phải ở cửa hàng
của anh đâu. Nếu đúng như anh nói rằng anh có ấn tượng với tôi đến mức
ấy, anh sẽ không quên lần đầu tiên gặp tôi chứ?
Duy hơi nghi ngờ nhìn Thanh, nhưng cô gái thanh thuần trước mắt anh chỉ cười rất thành thật mà gật đầu:
- Tôi nói hoàn toàn là sự thật, ăn xong rồi thì anh về đi. Tôi sẽ dọn
dẹp một chút, khi nào anh nhớ ra chúng ta lần đầu gặp nhau ở đâu, mình
sẽ tiếp tục thảo luận nhé.
Sau đó Duy còn chưa định hình gì cũng chẳng kịp nói là mình chưa ăn
xong, đã mơ hồ bị Thanh đẩy ra khỏi cửa… chẳng lẽ lúc anh làm việc gì đó xấu, lại bị Thanh bắt gặp sao? Không phải, không phải, anh có làm gì
xấu đâu. Nhưng Duy không ngờ tới, chỉ vứt cho anh một vấn đề như vậy,
sau đó cô gái này liền trốn anh một mạch gần ba tháng trời làm anh đứng
ngồi không yên.