Thanh sắp xếp lại giấy tờ, thậm chí còn lấy bình nước xịt vài cái vào
chậu cây kim ngân ở góc bàn làm việc, rồi mới ra ngoài nhìn Tùng nói:
- Cậu chạy thử một vòng chiếc mô tô Phong mua cho tôi được không?
- Thật hả chị ôi yêu chết mất, em mơ mãi đấy.
- Tôi ngồi sau lưng.
- Hả? Anh Phong mà biết thì chết em.
- Không sao, chúng tôi trước giờ vẫn luôn là hai cá thể độc lập. Chạy
tới quán sửa mô tô nào cậu quen ấy tôi muốn sửa lại vài chỗ.
Tùng có vẻ không tình nguyện đi theo Thanh, nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe màu đỏ bóng bẩy bắt mắt đã khiến tâm tình cậu ta khá lên không ít. Vuốt ve chiếc xe một lượt còn quá khích ôm cả đầu xe vào mà e ấp khiến Thanh bật cười:
- Nếu thích, hay là cậu cứ dùng đi.
- Chị đừng đùa, anh Phong mất bao công sức mới đưa được chiếc này về
đấy. Anh ấy mà thấy em ngồi lên không đập em gẫy chân chứ đừng nói là
dám chiếm dụng mà chạy.
- Sao ai cũng sợ Phong như vậy nhỉ?
- Xin chị, chỉ có chị mới yêu nổi anh ấy thôi ạ.
- Ờ, giờ tôi thu lại liệu có còn kịp không?
- Sao ạ?
- Không có gì đi thôi.
Thanh mặc chiếc quần sooc da bó sát dài tới đầu gối. Chiếc áo voan trắng đơn giản hai lớp xòe nhẹ phía dưới, kèm với vài phụ kiện lạ mắt và đội
chiếc mũ bảo hiểm ngồi sau ôm lấy Tùng. Gió tạt qua thật mạnh, Thanh
bỗng nhận thấy rằng trước giờ bản thân đã quá cố chấp rồi, nếu lơ đãng
một chút cũng sẽ chẳng nhận ra sự khác biệt nào của người đằng trước
đâu. Vậy từ nay cô sẽ không quá để ý nữa. Thanh khẽ nhắm mắt lại mà
không cảm nhận thấy tay ga đã giảm dần, bởi người ngồi trước bỗng dưng
được Thanh ôm thì hơi sững lại, trống ngực đập từng trận liên hồi chưa
có dấu hiệu trở về bình thường. Tùng hốt hoảng với sự thay đổi của bản
thân, là thứ cảm xúc vừa xuất hiện hay bây giờ mới nhận ra? Lắc đầu để
xua đuổi những ý nghĩ không hay Tùng phanh xe trước một gara mô tô tầm
cỡ.
Thanh xuống xe bỏ mũ bảo hiểm, nhìn xung quanh một lượt như vừa đánh giá vừa ghi nhớ địa chỉ. Theo Tùng vào trong cô liền nhận ra một người quen mắt đang đi vòng quanh chiếc mô tô đã được gỡ ra phân nửa. Giữa những
ồn ào của búa tiếp xúc với ốc vít, những chiếc cờ lê mạnh mẽ va chạm vào nhau, tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh. Anh ta lặng lẽ
tách biệt với tất cả, dáng người cao lớn vừa vặn trọng bộ đồ đồng phục
của cửa hàng đã lấm lem dầu mỡ, gương mặt nam tính đang trầm tư cũng có
vài vệt đen đen chưa được lau đi. Có lẽ là thói quen của bản thân, anh
ta nhíu mày không ngại bẩn mà đưa tay lên sờ cằm.
- Anh Duy.
Giọng nói vui vẻ của Tùng vội vã cắt đứt cả mạch suy nghĩ của Thanh,
đồng thời cũng thành công thu hút sự chú ý của anh chàng đó. Anh ta tươi cười nhìn lại đập tay với Tùng.
- Ồ, hôm nay rảnh rỗi thế?
- Bận rộn quá nhỉ, giúp em con xe của bà chị này được không?
Duy nhìn sang Thanh gật đầu thay cho lời chào rồi nhanh chóng quay qua Tùng hỏi:
- Xe đâu? Muốn làm thế nào?
- Em thấy anh chạy thử một chút rồi sửa lại thật an toàn giúp em.
- Ok, không vấn đề.
Duy nhận chiếc chìa khóa từ tay Tùng, đi vòng vòng quanh chiếc xe một
hồi ánh mắt như để tán thưởng rồi mới ngồi lên kéo ga chạy vụt đi.
Thanh thầm tấm tắc bởi dáng vẻ của Duy khi ngồi trên mô tô rất đáng để
thưởng thức, dù anh chỉ mặc một bộ đồng phục cũ màu mặt còn lấm lem dầu
mỡ, cũng không hề lu mờ đi khí chất mạnh mẽ mà hiên ngang kia. Thanh
không hiểu lí do gì chỉ vừa nhìn liền nhận ra anh, nhưng dường như Duy
không hề có ấn tượng gì về cô. Hoặc giả anh vẫn luôn lãnh đạm như vậy,
hay là hôm nay cô trang điểm hơi đậm, mặt mộc của cô quá khác biệt nên
anh không hề nhận ra ư?
- Chắc phải để đây ba ngày nhé, tôi sẽ làm lại vài chỗ.
Giữa những tạp âm nhức đầu và xô bồ xung quanh, tiếng Duy trầm ổn vang
lên kéo Thanh quay trở về thực tại. Thấy Tùng nhìn sang mình trưng cầu ý kiến Thanh liền nhanh chóng gật đầu nói:
- Không vấn đề gì, nhưng hiện tại tôi muốn anh thay đổi màu giúp tôi được chứ?
- Ý cô là nước sơn ấy hả?
- Đúng vậy, tôi không thích màu này.
Tùng tròn mắt nhìn Thanh còn Duy thì hơi nhíu mày suy nghĩ, thấy không ổn Tùng đành đứng lại gần Thanh khuyên nhủ:
- Bà chị à có biết chiếc này bao nhiêu tiền không? Riêng cái màu mới ăn điểm đấy sao lại phải thay đổi.
- Không hợp phong thủy.
- Xin chị, không phải lúc đầu là tự chị thích hay sao?
- Chiếc tôi thích y hệt chiếc này nhưng là màu trắng.
- Sao lúc ấy không nói rõ?
Thanh trầm ngâm, một chút nữa liền bật thốt ra rằng “căn bản là tôi
không nghĩ tới năm năm bên nhau, chỉ việc tôi thích màu trắng rất ghét
màu đỏ anh ấy cũng không biết”. Nhưng dù sao cô chỉ có thể cười xa xăm
bình tĩnh nói:
- Quên mất.
- Chịu chị đấy, hay đổi chiếc khác đi chứ làm xong nhỡ không đẹp thì sao?
Duy bỗng lên tiếng ngắt lời tùng:
- Cậu nghi ngờ khả năng của tôi đấy à? Hơn nữa cái này chỉ có hai chiếc, chiếc màu trắng chưa xuất xưởng đã có người đặt sẵn rồi, nói đổi liền
đổi dễ quá nhỉ.
- Ôi trời ơi.
Tùng vò đầu đi lại phía ghế ngồi xuống khiến Thanh bật cười tiến lại vuốt tóc cho cậu ta nịnh nọt:
- Xe của tôi mà cậu lo hơn cả tôi vậy cơ à?
- Nói hay lắm, người có công lớn đưa về chính là em đây. Chị cũng phải trân trọng công sức em một chút chứ.
- Thì chị có chê bai gì đâu chỉ là thích màu trắng quá thôi. Cậu thông cảm nhé.
- Chị ấy, lúc bình thường có thấy ngọt ngào chị chị cậu cậu gì đâu. Mệt
chết em, dù sao cũng là xe chị, chị muốn làm sao thì làm thôi. Anh Phong cũng thường làm ở đây nên cứ yên tâm.
Thanh hơi nhíu mày dường như chẳng mong liên quan chút nào đến người đàn ông ấy, chỉ có Duy vẫn vuốt vuốt đầu xe mà nói bâng quơ:
- Hóa ra là người của Phong, chứ không làm sao lại có được chiếc xe này.
Thanh tỏ ra không hài lòng đứng đối diện với Duy mà trả lời:
- Với anh có thể là hàng quý hàng hiếm, nhưng với tôi vẫn chỉ là một chiếc xe không vừa ý mà thôi. Đừng quan trọng hóa vấn đề.
Thấy Duy hơi tối mắt lại nhìn mình, Thanh hiểu anh ta yêu thích và tán
thưởng chiếc xe này như thế nào. Một ý nghĩ không mấy tốt đẹp trào lên,
Thanh bỗng nhiên muốn trêu đùa và mong được thấy tâm trạng biến đổi vì
bất mãn của Duy.
Cô liền thong thả, sờ tay vào lớp da mềm mại sạch sẽ của chiếc sa lông
có phần khoa trương, không phù hợp với một nơi đầy mùi dầu mỡ và những
tiếng ồn ào chát chúa. Sau đó bình tĩnh ngồi vào mới gật đầu vì cảm nhận được sự thoải mái đến xa xỉ của nó, thản nhiên nhìn vào Duy mà nói:
- Vừa nãy anh đã nói Tùng nghi ngờ khả năng của anh. Vậy hiện tại anh có thể chứng minh khả năng của mình ngay lập tức đấy.
Duy có vẻ hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng vừa lau tay vừa cười, rất phong độ mà nhìn về phía Thanh chậm chạp trả lời:
- Cô gái, tôi không phải ai gọi tới cũng làm. Nếu thật lòng muốn thì để
lại đây khi rảnh tôi sẽ sửa. Hơn nữa cô cũng không là đối tượng tôi cần
phải chứng minh.
Thanh đứng lên rời khỏi cảm giác thư giãn mà chiếc sô pha đã mang lại,
đi về phía chiếc mô tô đỏ chói mắt, sờ đầu nó như một vật nuôi mà bản
thân yêu thích. Cô cười đầy nguy hiểm đánh mắt sang Duy mà tiếp:
- Vậy được rồi, không phiền anh nữa đành đưa bạn ý đến chỗ khác vậy. Cảm ơn.
Duy hơi sững người còn Tùng cuống quýt lên, vô tình lại chính là hợp với ý Thanh:
- Chị định phá hỏng luôn đấy à. Ngoài chỗ này ra thì không đâu làm được hết, đừng vậy mà.
- Chịu thôi, người ta đâu có ý muốn làm mà chị thì nhất định muốn thay đổi vỏ ngoài ngay lập tức.
Thanh vừa nhún vai vừa nói rất bất cần. Phải biết cô có thể cược sai năm năm, nhưng không có nghĩa là cứ cược sẽ sai, ít nhất về tâm lý của đối
phương cô nắm rất chắc. Chỉ vừa liếc qua đã thấy tình yêu đối với mô tô
của anh chàng này lớn đến thế nào cơ chứ. Thậm chí chẳng phải là của
mình cũng đã tán thưởng đến mức kia, có khi nào lại đành lòng trao cái
quyền phá đi tạo mới cho một người khác. Đảm bảo anh ta sẽ không an tâm
được mà phải tự mình làm thôi.
- Được, cô ngồi đợi đi. Nhưng nói trước nhé một ngày không thể xong đâu, đợi đến khi nào chán thì có thể về.
Duy nhanh chóng thỏa hiệp, khiến Thanh có chút mất mát nhưng vẫn điềm nhiên ngồi lại vào ghế salong tỉnh bơ trả lời:
- Cứ làm cho sạch màu đỏ trước đi.
Tùng lắc đầu ngồi xuống cạnh cô, cậu ta quả thực không hiểu nổi sao lần
này Thanh lại tùy hứng như vậy. Trước đây phần nhiều thời gian cô đều
trầm ngâm, chẳng lẽ gặp đả kích nào đó rất mạnh ư?
Thanh nhìn Duy chú tâm từng chút, từng chút một động tay trên chiếc xe
mà trong đầu xáo trộn thành một mảng. Thực ra Thanh chẳng thích mô tô
cho lắm mà sao khi ấy cô lại cứ cần có chiếc xe này, là bởi muốn lưu giữ lại chút kỉ niệm ư? Hay chỉ vì cô biết Phong cũng đặc biệt yêu thích,
vậy nên bản thân mới muốn có một chút đồng điệu với anh?
- Chị sao vậy?
- Cậu thấy tôi có bình thường không?
- Rất không bình thường.
- Hình như đúng là tôi không bình thường. Chứ sao bản thân nhất định
muốn xóa màu đó đi, mà nhìn thấy gam màu ấy mờ dần lại có thể đau lòng
như vậy?
Tùng yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt ngiêng đang thất thần của Thanh, đến
cả Duy cũng phải ngừng tay bởi ngữ điệu rõ là nhẹ nhàng nhưng lại tràn
ngập đau thương ấy. Anh thật không hiểu cô gái này nghĩ gì trong đầu
nữa, ngoái lại liền bắt gặp đúng ánh mắt đang mông lung của Thanh khiến
Duy thấy giật mình… Còn có một đôi mắt lột tả hết tâm trạng đến như vậy
cơ đấy, vừa xa xăm hoài niệm, lại vừa đau đớn chấp nhận, vừa như gắng
gượng lại dường như buông xuôi, một chút gì đó bơ vơ và thê lương đến
cùng cực. Duy chẳng còn thấy chút nào của người mang dáng vẻ bất chấp,
liều lĩnh cứng cáp lại có phần chanh chua vừa rồi nữa. Phải tổn thương
đến độ như thế nào mới tạo ra được con người mâu thuẫn vậy?
Duy chưa từng thật lòng yêu đương, nên luôn hoài nghi cái thứ gọi là
tình yêu ấy có thể khiến người ta hi sinh như vậy ư? Bỗng dưng bắt gặp
hình ảnh hiện tại của Thanh, anh lại trào lên cảm xúc muốn thử một lần
sống trong thứ tình cảm khó nắm bắt ấy. Chẳng qua với bất cứ cô gái nào
anh cũng sẽ thưởng thức và trân trọng. Nhưng lại không hề khơi gợi cảm
xúc muốn chiếm hữu, muốn được bảo vệ và sợ mất đi của bản thân nên tất
cả đều vui là chính. Vậy mà ở Thanh, Duy tự thấy dường như không người
đàn ông nào có thể chơi đùa với cô thì phải. Thanh toát ra một sự nghiêm túc, một bản lĩnh chẳng phải ai cũng có, nhưng trái ngược với điều đó
lại là tâm hồn mềm mỏng đến đáng được nâng niu.
Hoàng hôn cũng buông xuống, mặt trời đã nhạt màu không còn soi nổi cảm
xúc bất định trên khuôn mặt Thanh nữa. Bỗng nhiên cô đứng lên siết chặt
quai túi trong tay đi dần ra ngoài cửa không nhìn lại mà nói:
- Khi nào xong anh gọi điện cho tôi nhé. Chị đi taxi về trước nhá Tùng.
Cả Duy và Tùng đều kín đáo nhìn nhau, Thanh về rồi Tùng mới thở dài nhìn Duy đang đi dần lại phía mình. Tùng ngả người ra sau mà nói:
- Bình thường chị ấy không khó chịu vậy đâu, anh thông cảm nhé.
- Bạn gái Phong à?
- Thật ra em cũng không hiểu mối quan hệ của họ. Anh Phong chẳng khi nào từ chối chị ấy ở cạnh, cũng mặc bọn em gọi chị ấy là chị dâu. Thậm chí
còn để em làm việc bên cạnh chị ấy như một trợ lý, nhưng lại luôn tỏ ra
không mặn mà gì. Em cũng chưa từng thấy chị Thanh tỏ ra săn sóc hay vồ
vập nịnh nọt anh Phong khi nào. Họ cứ bên cạnh nhau mấy năm rồi, hình
như còn chưa một lần cãi nhau luôn, giống kiểu ‘tương kính như tân’ ấy.
- Vậy chắc lần này đã thay đổi rồi.
- Em cũng nghĩ vậy. Mà anh nhớ làm cẩn thận nhé, đưa được chiếc này về cũng mất sức em lắm đấy.
- Yên tâm, nhưng chắc hơi lâu chút.
- Không sao cứ từ từ làm cẩn thận.
Nhưng Duy cũng không ngờ “hơi lâu” của mình lại kéo dài đến vài tháng
như vậy. Bởi gặp một tai nạn nghề nghiệp khiến tay phải của Duy bị đình
chỉ làm việc cả tháng trời, nên ngẫu nhiên anh chỉ có thể im lặng nhìn
ngắm chiếc mô tô xinh đẹp đang dang dở chờ đợi mình mà thôi. Có điều
chưa khi nào Thanh tới hay gọi điện hỏi thăm về tiến độ của Duy, hình
như cô gái ấy chẳng buồn quan tâm xem số phận chiếc xe đẹp đẽ này sẽ ra
sao. Duy bỗng nhiên nảy ra một ý định khá táo bạo, anh nhấc điện thoại
gọi cho Tùng:
- Xong rồi hả anh?
- Tương đối, cậu chuyển máy cho anh gặp chủ nhân chút được không?
- Chị Thanh à?
- Được không? Có chuyện cần trao đổi.
- Anh đợi chút nhé.
Duy ‘ừm’ một câu liền nghe thấy tiếng Tùng vang lại:
“Chị Thanh, anh Duy muốn gặp chị này.”
“Duy nào?”
“Sửa mô tô cho chị đó.”
Không gian yên ắng phía bên kia vọng lại một tiếng ‘à’ rất khẽ và nữ
tính của đối phương khiến anh hơi buồn cười. Cô gái này chắc hẳn đã quên sạch về anh đến mảnh nhỏ cũng không còn rồi.
- A lô.
- Xin chào tôi là Duy.
- Tôi nghe Tùng nói rồi, anh có việc gì sao?
- Chiếc xe đã xong khi nào cô đến lấy?
- Tôi sẽ bảo Tùng qua, hóa đơn anh cứ đưa cho cậu ấy trực tiếp trả tiền mặt cho anh.
- À, tôi muốn thương lượng một chút, cô có nhã hứng bán lại chiếc xe ấy cho tôi không?
-Anh muốn mua?
- Phải, tôi rất thích và muốn trưng bày ở showroom. Hơn nữa tôi thấy
cô cũng không phải người thích mô tô, nên đánh liều hỏi thử xem.
Duy cảm nhận rõ ràng thấy sự im lặng đến đáng lo ngại không biết biểu
thị suy nghĩ hay lưỡng lự của Thanh, nhưng anh rất thật lòng chờ đợi bởi biết cô chẳng thiết tha gì chiếc xe này. Chỉ có điều… nó dường như lại
chính là thứ tình cảm trong lòng Thanh, nên anh không chắc ràng liệu cô
có muốn để lại cho anh không.
- Thật xin lỗi, hiện tại tôi chưa có ý định bán nó đi. Nếu sau này tôi
muốn bán và anh vẫn muốn mua, vậy tôi sẽ để lại cho anh với giá hữu nghị nhất.
- Vậy được, khi nào cô tới lấy xe.
- Chiều nay Tùng qua lấy giúp tôi. Cảm ơn anh.
Cúp máy rồi Thanh mới dựa người vào ghế, quả thật cô cũng không hiểu
mình muốn giữ lại làm gì. Nhưng bán đi lại khiến Thanh cảm thấy hơi mất
mát, một chút gì đó còn như là lợi nhuận cho bản thân vậy. Chẳng thà
ngay từ đầu không nhận, chứ giờ… dù chỉ là giả vờ yêu thích thì cô cũng
có nhiệm vụ quan tâm đến nó.