Về tới nhà, Thanh vừa vứt túi xách xuống đất liền thả mình xuống ghế sa
lông rộng rãi. Cô mua căn hộ này đã ba năm. Khi đó chẳng đủ tiền mua mà
không thể xin ba mẹ, Thanh đành vay của Dương. Nhưng Phong lại gặp và
đưa cho cô tiền dư để sắm hai căn hộ như thế này, anh nói: “em ở bên
cạnh anh, mà lại phải đi vay tiền của em gái anh, em muốn anh không có
mặt mũi gặp nó nữa hả?”. Khi ấy Thanh chỉ cười rồi nhận đủ chỗ còn thiếu để mua nhà. Một năm sau cô có tiền trả, lại không biết làm sao, đành
mua cho anh chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Cartier. Vừa liếc nhìn nhãn hiệu
Phong liền nhíu mày, anh bảo: “em cứ phải vạch rõ giới hạn như thế mới
vui hả?”.
Thanh chỉ có thể cúi đầu cười, đến khi anh cất chiếc đồng hồ đi rồi cô
thật sự muốn nói với anh: “người muốn vạch rõ ranh giới không phải em mà chính là anh. Anh chưa từng bước chân vào căn hộ của em một lần. Thậm
chí ba năm yêu nhau anh chỉ nắm tay em mười hai lần, trong đó chín lần
là em chủ động. Ba năm anh ôm em năm lần, còn lại toàn là em ngồi sau mô tô của anh… cố gắng ôm lấy anh.”
Bây giờ khi đã bên nhau được năm năm, Thanh cũng không cố chấp đếm số
lần ôm nhau hay nắm tay nhau nữa. Cô chỉ nhớ duy nhất một lần Phong hôn
cô, rất mạnh bạo và mãnh liệt, giống như muốn ngay lập tức hòa vào làm
một với cô. Nhưng chỉ chưa đầy một phút sau đó, khi vừa chạm vào ngực
Thanh, anh đã nhanh chóng đẩy cô ra… rất xa. Xa tới nỗi anh không thể
nhìn thấy nụ cười tự giễu trên môi cô, và cô cũng chỉ có thể cảm nhận
được sự giằng xé trong tâm can anh, chứ không thể nhìn thấu ánh mắt đau
đớn của anh.
Lần đó cô biết anh vừa từ Đà Lạt trở lại, để có thể kích thích Phong như vậy, còn ai khác ngoài Sương cơ chứ? Thanh bình thản nhặt chiếc áo
khoác và khăn quàng rơi vãi dưới đất, lặng lẽ bao bọc lấy bản thân, rồi
bước ra ngoài hòa vào không khí lạnh buốt. Cô đã đứng rất lâu trước cánh cửa gỗ sưa được chạm khắc tinh tế của nhà Phong, đến nỗi hai chân dường như tê cứng không thể cử động được. Nhưng Thanh thật cố chấp, chỉ muốn
có đủ dũng khí quay lại đơn giản ôm lấy anh một cái. Vậy mà vừa tra chìa khóa vào ổ thì cô gái trẻ từ lúc nào lách qua người Thanh điềm nhiên
vào nhà, trước khi đóng cửa lại còn nhìn cô rất chân thành cười và nói
“cảm ơn đã giúp mở cửa”.
Thanh nhớ rằng mình đã cười to lắm, nhưng nước mắt cứ chảy tràn khắp
khuôn mặt lại khô đi từ lúc nào cũng không hay. Trời sắp sáng mà cô gái
ấy vẫn chưa ra. Thanh tê tái chẳng còn nhận thấy cái rét cắt da cắt thịt của tiết trời mùa đông Hà Nội nữa. Thanh chỉ dần hiểu được rằng, Phong
để cô ở bên cạnh hình như là có lý do của anh, anh là người thông minh
và tỉnh táo như thế nào chứ. Chắc chắn Phong đã biết Thanh cố tình khiến Sương và anh không thể bên nhau, dẫn đến Sương nhắm mắt yêu đại một tên sở khanh làm Phong hết hi vọng. Nhưng chính điều ấy lại khiến Sương
phải chịu đau đớn tột cùng. Không được gia đình chấp nhận cố chấp đến
nỗi từ cả ba mẹ. Nhận lại chỉ là một thai nhi chưa thành hình đã không
giữ được, còn tên khốn nạn ấy thì tiếp tục lao vào với các cô tiểu thư
nhiều tiền khác. Sương không tiếp tục đi học nữa, một mình vào Đà Lạt mở quán cà phê kinh doanh. Tuy không nói ra nhưng Thanh biết Phong vẫn
ngầm giúp Sương như thế nào.
Đây chẳng qua là Phong đang thành toàn cho tâm nguyện của Thanh, nhưng
cũng từ mong muốn ấy mà dày vò, trừng phạt cô đã quá phận mà thôi. Thanh bật cười chua chát, đặt chiếc chìa khóa Phong đưa cho từ lâu trả lại
bên cạnh cửa, rồi lê thân thể nặng trịch tiến ra phía cổng. Phong nhiều
tiền thật, từ nhà ra đến cổng mà cũng thấy xa xôi như vậy, còn đi qua cả một vườn cây cảnh xinh đẹp nữa chứ, liệu anh có từng cho rằng cô cũng
đặc biệt thích tiền của anh không nhỉ?
Về đến nhà, lần đầu tiên xả nước nóng ngập bồn tắm nằm vào trong đó, đắm mình thật sâu dưới làn nước, kí ức đau thương khi bị anh trai nhúng
nước ập về đánh bật tất cả những suy nghĩ khác, Thanh vội vã ngồi lên
thở hổn hển. Sau đó cô nằm trong nhà hai ngày vì sốt, chỉ có Dương qua
lại cho đỡ buồn, còn Phong vẫn lạnh lùng như vậy một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có.
Thanh nhớ lại lúc Phong nhíu mày khi đưa chiếc chìa khóa nhà cho mình.
Có lẽ anh muốn lúc nào đó tự nhiên Thanh vào nhà và bắt gặp anh đang mây mưa cùng một cô gái khác trên giường chăng, để cô biết rằng vị trí thật sự của mình ở đâu. Nhưng anh không biết, cô chẳng bao giờ dám tự bước
vào vì quả thật cô sợ lắm mình sẽ chứng kiến cảnh tượng ấy. Và lần đầu
tiên tra chìa khóa ào ổ, mở cửa ra cũng là lúc mở ra mọi vấn đế giữa hai người mà cô còn chưa hiểu.
Thanh tự nhủ trong lòng, Phong đã thành toàn cho mong muốn của cô, vậy
bây giờ cô sẽ thành toàn lại cho mong muốn của anh. Hãy cứ để anh giày
vò đến chừng nào anh chán đến lúc nào anh cảm thấy đủ.
Vậy nhưng khoảng thời gian năm năm, chắc là cô đã chịu đựng đủ rồi đúng
không, nên giải thoát để cùng nhau tìm những hướng đi mới rồi. Hơn nữa
thời gian này Thanh nhận thấy càng lúc Phong càng mất tập trung. Dò hỏi
mới biết, đang có một anh chàng theo Sương sát nút, mà Sương lại có vẻ
như thuận nước đẩy thuyền. Nếu không để Phong sớm ra đi sợ rằng lần này
chính là không kịp nữa. Bạn có thể lỡ dở một lần, nhưng nếu hai lần thì
rất khó có lần thứ ba để làm lại. Nên Thanh biết đây là thời gian phù
hợp nhất để giải thoát cho mối quan hệ này.
Thanh rút điện thoại bấm số của Phong, chỉ vừa nghe thấy tiếng anh, Thanh lập tức vào đề:
- Anh đi Đà Lạt chưa?
- Chưa.
- Định khi nào đi?
- Anh chưa tính.
- Anh biết đấy, nếu thêm một lần nữa sẽ không có lần thứ ba để làm lại đâu. Nên anh hiểu ý em chứ?
- Còn em thì sao?
- Em? Anh bắt đầu lo lắng cho em từ khi nào vậy?
-….
- Em gọi điện là muốn nói với anh. Năm năm qua chính là em đã trả giá
cho việc cố tình chia cắt anh và Sương, nhưng những gì trải qua năm năm
em tự thấy là hoàn đủ cho lỗi lầm của mình rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên em chính thức bên cạnh anh năm năm trước, hiện tại em muốn chúng ta
chấm dứt mọi ân oán và tức giận nhau tại đây. Giải thoát hoàn toàn cho
mối quan hệ này.
- Em nghĩ mình có quyền ấy ư? Muốn dừng lại hay không chính là phụ thuộc ở anh.
- Được, em nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không nhanh chóng bay vào
đứng trước mặt Sương, thì rất có thể ngày mai đã không còn kịp nữa. Và
Trần Phong, nếu hôm nay anh bay vào gặp Sương, chính là anh đã đồng ý để mối quan hệ giày vò lẫn nhau của chúng ta chấm dứt tại đây. Em đã đặt
vé cho anh hai tiếng nữa máy bay cất cánh. Anh có dư thời gian để chuẩn
bị và ra sân bay. Em nhắc lại lần nữa, theo thông tin của em nếu tối nay anh không thành công xuất hiện có thể Sương sẽ quyết định rất dứt
khoát, gạt bỏ mọi thứ còn liên quan đến anh ra khỏi cuộc sống của cô ấy. Anh cứ suy nghĩ đi, em đợi thông tin từ sân bay phản hồi lại. Tạm biệt, chúc may mắn!
Thanh cúp máy cảm thấy bản thân khá căng thẳng. Một giờ ba mươi phút sau cô nhận được tin nhắn của Phong “anh đã lên máy bay”, vừa lúc thông tin từ người bạn ở sân bay cũng xác nhận “Trần Phong đã lên máy bay”.
Tắt điện thoại, giữa căn phòng trống trải Thanh nằm trên chiếc giường
‘king size’ nhắm mắt lại. Hình như một khi nỗi đau đã đi quá ranh giới
mình có thể chịu đựng, tâm hồn bỗng trở nên sắt thép và chai sạn hơn,
khiến chính cô cũng chẳng rõ bất cứ cảm xúc nào của mình nữa. Ngủ thôi
ngày mai sẽ là một cuộc sống mới, còn Phong và Sương từ giờ trở đi sẽ
không có bất cứ điều gì khiến cô bận tâm nữa. Họ viết tiếp câu chuyện
của họ như thế nào đều đã không phụ thuộc vào nhân vật phụ là cô.
Khi Thanh ngồi đối diện Phong ở quán cà phê đã là một tháng sau, anh vẫn trầm mặc như mọi khi ở cùng Thanh nên cô hơi mất kiên nhẫn.
- Anh nói đi, em sẵn sàng để nghe rồi.
- Mấy ngày nữa Sương sẽ trở lại.
- Anh làm rất tốt.
- Cô ấy cũng không bày tỏ thái độ gì rõ ràng với anh, chỉ nói đơn giản thời gian quay trở về thôi.
- Đó là một khởi đầu thuận lợi. Anh muốn nói gì nữa không?
Hay thật tình yêu đúng là tàn nhẫn. Khi bạn yêu một người bằng hết tâm
can của mình, liền sẵn sàng dành cho người ta thời gian và sự kiên nhẫn
vô hạn, nhưng một khi đã quyết định chấm dứt thì chỉ một phút cũng chẳng hề muốn dây dưa. Thanh khuấy khuấy ly sinh tố rồi nói:
- Qua điện thoại em đã nói rất rõ ràng, anh đi nghĩa là chấp nhận chúng
ta dừng lại ở thời điểm đó, còn chuyện của anh và Sương như thế nào
không thuộc phạm trù em có thể quan tâm. Năm năm qua em nghĩ đã trả đủ
bằng tổn thương của mình rồi, hiện tại em muốn sống tốt hơn. Chúng ta
không nợ gì nhau nữa, em cũng đã thông tin đến anh một cách chính xác
nhất về tình hình bên Sương, giúp anh tới bên cạnh cô ấy vừa kịp lúc.
Thời gian qua đi rồi không thể trở lại. Đảm bảo với anh, nếu thật sự có
thể trở lại vài năm trước em nhất định sẽ không cố gắng tranh thủ cho
bản thân mình như vậy. Em đã bù đắp hết sức mình có thể rồi, nên mong
anh hãy dừng lại thôi… Từ giờ phút này đừng sống trong tức giận nữa, hãy tìm lại những gì của mình trước khi quá muộn đi.
- Anh… xin lỗi.
Tiếng piano vẫn du dương trong không gian lãng mạn của quán cà phê quen
thuộc, nhưng khí thế hừng hừng của Thanh bỗng sụp đổ hoàn toàn chỉ bởi
ngữ điệu ngập ngừng mang theo nhiều phần hối lỗi và thương xót này của
Phong. Anh đang thương hại cô ư? Phải rồi, chắc hẳn tình cảm ấy hèn mọn
quá đến nỗi một người cao ngạo không quan tâm ai như Phong cũng phải
động lòng thương xót. Thanh cười nhạt nhìn xuống ly capuchino cô chưa
đụng vào một giọt mà điềm tĩnh trả lời:
- Ngay từ đầu là em đã không đúng. Nếu không phải do em có lẽ hai người
hiện tại đã khác, anh cũng sẽ không mất công dày vò em đến vậy.
Phong cúi đầu không phủ nhận gì, chỉ có điều Thanh không hề biết, chính
là anh đã động tâm với cô gái yêu anh một cách si tình như vậy. Có lẽ cả cuộc đời này Phong sẽ chẳng thể tìm thêm được người thứ hai yêu anh như Thanh. Lúc đầu quả thực Phong cho rằng Thanh muốn bên cạnh anh để cô
được thay đổi cuộc sống hiện tại, nên anh tức giận cô là nhân tố khiến
anh và Sương không thể bên nhau. Anh cho cô một thân phận không rõ ràng
mặc sức tổn thương và dày vò cô, nhưng ngày qua ngày anh lại thấy Thanh
rất khác với suy nghĩ của mình. Cô chưa từng đưa anh về giới thiệu với
gia đình để củng cố địa vị. Khi có người khác cô cũng chỉ yên lặng ngồi
cạnh anh, chứ không hề vồ vập hay tỏ ra quan tâm anh như Phong từng
tưởng tượng, thậm chí cô cũng chưa từng cố gắng lấy lòng mẹ Phong.
Anh cho rằng Thanh muốn “lạt mềm buộc chặt”, nhưng rõ ràng cũng không
phải thế. Cô chẳng nhận thứ gì từ anh, Thanh luôn có cách trả lại thật ý tứ và sòng phẳng. Thậm chí cô không hề tức giận khi anh giúp đỡ Sương
hay ở bên cạnh một cô gái nào khác.
Khi nhìn qua màn hình chiếu camera lúc Thanh tần ngần đứng lặng bên
ngoài cửa nhà anh hàng giờ đồng hồ giữa tiết trời đông lạnh giá, anh đã
muốn mở cánh cửa vô tình kia ra ôm cô vào lòng. Nhưng anh thấy Thanh
hít một hơi rồi tra chìa khóa vào cửa, và cô gái mình đã sắp sẵn cứ thế
lách qua người Thanh vào nhà trong ánh mắt không hề biến động của Thanh.
Anh thấy cô cười, cười đến mức đau lòng nước mắt khắp mặt. Lúc này đây
anh lại không dám xuất hiện trước Thanh bởi anh sợ phải đối diện với thứ tình cảm không tên này của mình. Nhìn cô cẩn thận đặt chìa khóa xuống
đất, xỏ tay vào túi áo khoác hít thêm một hơi rồi kéo cao chiếc khăn len che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp mà tàn tạ, một mình lầm lũi bước vào
không gian đen tối, hoàn toàn quay lưng lại với nơi có anh. Phong biết
cô đã hiểu dụng ý của anh rồi, sự khốn nạn của anh bấy lâu cô đã hoàn
toàn hiểu rõ.
Anh đổ lỗi cho một người trẻ tuổi thiếu thốn tình cảm là cô, nhưng lại
không nhận ra sự chần chừ của bản thân lúc đó mới là mấu chốt khiến
Sương dứt khoát không lựa chọn mình. Anh hốt hoảng nhận ra rằng thứ tình cảm Thanh dành cho anh không xấu xa như mình nghĩ, ngược lại còn là một loại tình yêu rất thật lòng rất đáng trân trọng. Điều đó khiến anh bị
giằng xé giữa hai suy nghĩ mà bản thân lại bất lực không làm gì được. Kể từ ngày hôm đó Thanh vẫn tình nguyện bên cạnh anh, nhưng cô lại lặng lẽ và ít bày tỏ cảm xúc hơn, dường như đó là một trạng thái “chấp nhận và
phó mặc”. Vậy mà đã được năm năm, năm năm bên nhau nhanh đến thế sao,
thật sự anh là một thằng đàn ông khốn nạn nên hiện tại mới nuối tiếc và
đau lòng như này phải không. Có Thanh bên cạnh là thói quen không muốn
mất đi, hay sự chiếm hữu của bản thân quá cao mới khiến anh khổ sở không nói nên lời?
- Anh à, thời gian tới mình tạm thời đừng gặp nhau nhé. Em cần có thời
gian để lập trình lại cuộc sống của mình, anh cũng cần thời gian để thay đổi bản thân cho phù hợp với Sương. Vậy… em về nhé. Cảm ơn anh về chiếc mô tô, em rất ưng ý.
Nói rồi Thanh đứng lên, nở một nụ cười thật tươi dứt khoát bước ra
ngoài. Phong nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn thẳng tắp anh nói thầm:
- Giỏi lắm, đã chống đỡ lâu như vậy rồi. Hi vọng em có thể thả lỏng và sống vui vẻ hơn, tạm biệt.