Ngồi trong căn phòng tối đen , không một tiếng động hay tiếng những trang giấy của lúc trước . Chỉ còn tiếng khóc ai oán khiến cho ai nghe cũng nổi hết gai ốc lên , trong góc phòng , một cô gái - tôi , ngồi cạnh cửa sổ khóc thút thít . Ánh trăng vàng soi xuống người cô gái như đang cố an ủi , vậy mà cô chẳng cảm thấy gì ngoài sự cô đơn ! Bóng tối dần ôm lấy cô , kìm hãm cô trong vòng tay mình , chiếm hữu mọi cảm xúc hiện tại cô có . Cô cười nhạt , ừ , người ở bên cạnh cô lâu nhất từ đến lúc cô sinh ra cho đến tận bây giờ cũng chỉ có thể là ... cái bóng của cô :)