Tôi bước vào lớp sau ba tiếng trống rõ to , còn ba tiết cuối nữa thôi , tôi sẽ về nhà rồi úp mặt vào gối mà khóc . Cứ sống mãi với gương mặt giả tạo cũng mệt . Tôi cứ ngẩn ngơ mãi cho tới khi : Bạn nữ bàn thứ năm lên bảng làm bàu tập số hai mươi bốn sách giáo khoa , nhanh lên , tôi không có nhiều thời gian cho cô đâu . Tôi cứ nhìn bà ta cho tới khi đứa ngồi cạnh vỗ vai . Tôi bước lên bảng rồi đứng câu giờ mãi : Thôi cô về chỗ đi cho đỡ mất thời gian của lớp . Đứa ngồi cạnh vỗ vai tôi nói khẽ : Dạo này mày học sao thế ? Tôi tỏ vẻ chú tâm nhìn lên bảng , như cố giấu khuôn mặt bối rối lúc bấy giờ : Vẫn như trước thôi mà ! Một nụ cười giả tạo nữa hiện lên ngay trên mặt .