Đợi mòn mỏi cũng hết tiết cuối , tôi ra về đầu tiên . Định bụng về sẽ úp mặt vào gối rồi khóc thật to , nào có ngờ ... ông ta ( tức là người đàn ông hiến tinh trùng cho bà ấy để sinh ra tôi ấy ) Tôi không ngờ rằng sau mười năm ông ta vẫn còn nhớ tới sự xuất hiện của tôi , thật là một điều khiến cho tôi cảm động đến rớt hàng chậu nước mắt . Đúng là cái đồ vô liêm sỉ , khốn nạn , súc sing , vân vân vân vân và vân vân ... Sau bao nhiêu năm bị nói là con hoang , cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ngọn lửa của gia đình đang sáng lên trong tim . Tôi nghĩ nó sẽ xoá ta chuyện đau buồn hồi chiều ! Nhưng không phải vậy , một người phụ nữ nhuộm tóc tím , tay đang bế một bé gái chừng ba tuổi bước lại gần tôi . Ông ta dẫn mụ về để công khai tôi là con hoang chính thức hay sao ? _ Tôi nghĩ thầm , đôi mắt không thể dấu nổi nỗi đau đã hằn sâu đến từng phần thịt của trái tim bé nhỏ