Tôi rõ ràng đoán được ông ta là ai nhưng vẫn cố tình hỏi : Chú tìm mẹ cháu phải chăng là có việc gì quan trọng ? Ông ta ung dung bế đứa bé từ tay ả rồi đặt xuống đất gần chỗ tôi : Chào chị đi con Tôi cười ra vẻ dễ gần : Lại đây Nó nhìn ả , nhận được cái gật đầu mới nhào vòng lòng tôi : Chị ... chị Tôi cưng nựng xoa má đứa nhỏ : Nhóc tên gì vậy , nói chị nghe nào Nó bập bẹ : Phạm ... Hải Yến , còn chị thì sao Tôi dịu dàng đáp lại : Trúc Vy nhé cưng [ Quả thật tôi có hận ông ta và ả , nhưng lại không có ý xấu với đứa nhỏ đâu mặc dù thiện cảm cũng không nhiều cho lắm ]