- Mấy hôm nay em lại ngủ muộn đúng không? – Huy Anh và nó tay trong tay đi trong khi trung tâm mua sắm
- Đâu có đâu – nó lắc đầu lia lịa
- Đâu gì, mắt em thâm quầng cả lại kìa – Huy Anh xót xa
- Làm gì tới mức đó! Tối qua em ngủ sớm mà
- 12h hay 1h sáng? – Huy Anh nhíu mày
- Hì hì… bị anh đi guốc trong bụng rồi – nó cười rồi ôm lấy cánh tay phải của Huy Anh
- Cứ thế đi rồi có ngày nhập viện nghe chưa? – Huy Anh đẩy nhẹ trán nó
- Em biết rồi mà… - nó phụng phịu
- Có quán đồ Nhật mới mở đất, em có muốn đi ăn không?
- Có chứ… em muốn ăn ramen
- Anh cũng thích món đó… mình đi thôi
- Dạ
.
.
.
- Nè anh… há miệng ra đi – nó gắp 1 miếng sushi đưa ra trước miệng Huy Anh
- … - Huy Anh nuốt trọn
- Anh ăn nhiều một chút đi… Sao dạo này anh gầy xọp đi vậy? Nhìn hốc hác
hẳn đi đấy! – nó vừa nói, vừa gắp thêm thức ăn vào bát cho Huy Anh
- À… chắc tại… do dạo này anh tập thể dục hơi quá sức đó mà… không có gì đâu… em cũng ăn đi
- Anh đừng có tập quá sức, phản tác dụng đấy
- Anh sẽ để ý! Ăn lẹ đi, phim sắp chiếu rồi!
- Còn lâu mà… - nó phản bác, việc mình lo còn chẳng xong mà cứ đi dạy đời người khác không
.
.
.
Thật không thể ngờ Huy Anh lại mua ghế đôi… cái cảm giác được ngồi sát người mình yêu cùng xem một bộ phim thật lãng mạn! Nó nhẹ nhàng tựa vào vai
huy Anh, tim đập rộn ràng; Huy Anh thấy vậy thì cũng nắm chặt lấy tay
nó, đặt lên đùi mình. Cảm giác ấm áp ấy cứ kéo dài cho tới khi nam chính trút hơi thở cuối cùng và chúc cho bạn gái của mình sẽ sống tốt: cả rạp lặng thing, chỉ nghe thấy tiếng nước mắt đang lăn dài trên má mỗi người
.
.
Xem phim xong, trời cũng đã sập tối, Huy Anh
chở nó ra ven hồ - nơi mà anh đã chính thức rung động trước nó và hạ
quyết tâm phải chinh phục nàng cho bằng được
- An này – Huy Anh gọi nó
- Dạ? – nó quay qua nhìn anh
- Hứa với anh một chuyện… - Huy Anh cầm lấy vai nó, ánh mắt anh lộ rõ vẻ
nghiêm túc chỉ không hề hài hước như mọi khi – Dù có chuyện gì xảy ra,
em cũng phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé!
- Anh… - nó khó hiểu, sao Huy Anh lại đề cập tới vấn đề này?
- Dù có nhắm mắt, anh cũng như nhân vật nam chính kia, luôn mong cho em
có được một cuộc sống hạnh phúc. Hứa với anh được không?
- Tại… tại sao anh lại nói về chuyện này?
- Không có gì… nhưng có thể hứa với anh được không? – Huy Anh vẫn kiên nhận chờ đợi câu trả lời của nó
- Em hứa – nó khẳng định – Đừng vội vàng nghĩ tới chuyện xa xôi làm gì,
khi nào chúng ta còn ở bên nhau thì hãy cứ vui vẻ mà sống – Em yêu anh! – nó vừa dứt lời, lấy 2 tay áp chặt vào má Huy Anh, kiễng chân lên và
tặng anh một nụ hôn nhanh chóng nhưng cũng đủ để anh cảm nhận được hơi
ấm từ nó
- Anh cũng yêu em! – Huy Anh quàng tay ra sau eo nó, kéo về phía mình, từ từ cúi đầu xuống và đặt vào môi nó một nụ hôn thật
sâu, thật ngọt ngào…
…
“ Em ngủ chưa?” – điện thoại của nó rung lên
“ Dạ chưa, anh cũng chưa ngủ sao?”
“ Sao mà ngủ được? Làm sao mà anh có thể ngủ khi có người cướp mất nụ hôn đầu đời của mình một cách trắng trợn như vậy chứ?”
“Anh… quá đáng vừa thôi nhé! Chính em mới là người phải nói đó đấy”
“Ái chà chà… An nhà mình dạo này đanh đá quá ta”
“Đanh đá hòi nào? Em hiền thí mồ” – nó gửi lại tin kèm theo 1 bức ảnh chụp hồi khai giảng, thướt tha trong bộ áo dài trắng
“Tiên nữ nào giáng trần đây?”
“Bạn gái anh chứ ai”
“Sao chỉ có mấy tháng mà em khác quá vậy?”
“Ý anh là sao? Có phải anh chê em xấu đi phải không?” – nó nhíu mày
“Anh chưa nói hết mà! Anh muốn nói là bây giờ em đẹp và lộng lẫy hơn nhiều, làm anh nhận không ra”
“Đồ dẻo miệng” – nó cười thầm
“Mới xa có chút xíu mà đã thấy nhớ em rồi”
“Bớt nịnh nọt và đi ngủ đi”
“Anh nhớ bà xã tới mức không thể ngủ được”
“Ai là “bà xã” của anh hả?”
“Em đã cướp mất đi một trong những thứ quan trọng nhất của anh rồi mà không tính chịu trách nhiệm sao?”
“Em đi ngủ đây, không nói chuyện với anh nữa” – nó vờ dỗi
“Ngủ ngon nhé, bà xã của anh! Yêu em!”
“Ông xã cũng vậy nha”
Nó trả lời tin nhắn xong thì đặt lưng xuống giường nhưng không sao ngủ
được. Chỉ cần những tin nhắn với lời lẽ đơn giản vậy thôi mà trong
khoảng khắc đó, nó ngỡ mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới.
Huy Anh cũng vậy, hết trở mình bên này, lại trở mình bên kia, trằn trọc
không ngủ được, từ ánh mắt, nụ cười tới từng cử chỉ hành động dù là rất
nhỏ của nó thôi cũng đủ làm cho anh xao xuyến, rung động.
…
- Đợi xem một xíu nhé, em phải đi vệ sinh cái đã – nó nói rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh
- Lần này nữa là 5 lần rồi đấy! Đừng có căng thẳng quá, cứ bình thường như mọi khi thôi – Lâm động viên
- Mọi lần khác, lần này khác – nó run cầm cập, đứng không vững
- Thí sinh Võ Quỳnh An chuẩn bị… - một người bước ra từ trong phòng thông báo
- Tới em rồi… - tim nó bây giờ như muốn nhảu vọt ra ngoài
- Bình tĩnh nào… Hít sâu… Thở ra – Lâm cố gắng để khiến cho nó bớt căng thẳng – Hãy cứ là chính em … Anh sẽ ở ngoài này ủng hộ
- Mời thí sinh Võ Quỳnh An, số báo danh 7337 vào phòng số 3 – loa thông báo làm tim nó muốn nảy vọt ra khỏi lồng ngực
- Em vào nha! – nó thở hắt, đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục
.
.
.
.
Đã 1 tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng nó đâu cả
- Anh… - nó bước ra từ trong phòng… căng thẳng
- Thế nào rồi em? – Lâm hồi hộp
- Bài thuyết trình em làm không được tốt cho lắm – nó buồn bã
- Thôi, không sao đâu em, còn nhiều cơ hội mà.. vui lên đi! – Lâm an ủi
nó – Chương trình này năm nào cũng tổ chức mà, năm sau em đăng kí thi
lại cũng đâu có sao. Anh tin là với tài năng của em thì sớm muộn gì cũng được giải thôi … Không sao đâu, không có gì phải buồn cả!
- Nhưng mà em vẫn được chọn… Lâm ơi… em đỗ rồi.. – nó hét lên, chạy lại ôm chầm lấy Lâm
- Là … là sao? – Lâm ngơ ngác
- Em là một trong hai người được chọn vào vòng trong chứ sao. Họ nói là
họ rất ấn tượng với quan điểm và suy nghĩ của em… Vui quá đi mất – nó
cười toe toét – Về thôi anh – nó kéo Lâm đi
.
. - Ủa, vậy là được vào vòng trong rồi hả?