Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 200: Chương 200: Bữa cơm đòi mạng!




Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ

Beta: Sun

Lâm Yên: “...”

Bùi Vũ Đường đang ra sức thái cà rốt, trong lòng thầm chảy nước mắt: “...”

Anh cả, anh có thể bất công hơn nữa không???

Lâm Yên vừa khôi phục nhịp tim giờ lại bắt đầu đập nhanh như gió, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nhận lấy tạp dề trong tay Bùi Duật Thành, giúp anh mặc sau đó buộc dây đằng sau lại.

Bùi Duật Thành: “Cảm ơn.”

Lâm Yên: “Khụ khụ... Không có gì không có gì...”

Bùi Duật Thành nhìn qua luôn là dáng vẻ lạnh lẽo, thậm chí là khách sáo và xa cách. Nhưng mỗi lần trêu chọc người khác thì thật sự không nương tay chút nào...

...

Sau đó, Bùi Vũ Đường ở trong phòng bếp đều chạy theo sau loay hoay, còn Lâm Yên...

Từ đầu tới cuối chỉ giúp Bùi Duật Thành buộc tạp dề.

Cơm tối nhanh chóng hoàn thành, Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ cùng nhau bưng thức ăn ra bàn.

Bốn người mặt đối mặt, phân hai bên ngồi xuống.

Lâm Yên nhìn bàn đầy đủ hương vị các món ăn, lập tức thèm nhỏ dãi: “Oa! Không ngờ Bùi tiên sinh lại có trù nghệ tốt như vậy?”

Bùi Vũ Đường: “...”

Bùi Nam Nhứ: “...”

Bùi Duật Thành gắp cho Lâm Yên một miếng thịt sườn xào chua ngọt: “Nếm thử.”

Xương sườn trông rất tinh tế, nhìn nước cốt nồng đậm, màu sắc mê người.

“Ừm, cảm ơn!” Lâm Yên vội vàng gắp lên, đưa vào miệng.

Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ ngồi đối diện ngừng thở, không tự chủ được nhìn Lâm Yên chằm chằm.

Lâm Yên “a” cắn một cái...

Nhất định là ăn rất ngon!

Kết quả một giây sau, vị giác ở đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị của miếng xương sườn, cả người lập tức cứng đờ...

Cảm giác này, phải miêu tả thế nào nhỉ. Thực sự giống như là một người ở phía sau cầm cây gậy to đánh vào đầu vậy!

Mẹ nó...

Cái này... Đây mẹ nó là mùi vị quỷ dị gì vậy!!!

Lâm Yên thực sự không thể hình dung được...

Rõ ràng nhìn qua ngon như vậy, mùi vị sao lại khó ăn như thế?

Lâm Yên thật sự không dám nhai, mùi vị này có lực sát thương quá lớn. Cô có cảm giác nếu cắn một cái thì sẽ lập tức thăng thiên!

Vốn là vì tiết kiệm tiền nên muốn ăn ở nhà, kết quả đúng là không cần tiền nhưng cần mạng!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Yên giống như vừa trải qua một trận động đất và sóng thần.

Từ đầu tới cuối đều dựa vào tinh thần ổn định và tín nhiệm của mình mới khiến cô miễn cưỡng chống đỡ được...

Lâm Yên mặt ngoài vẫn rất trấn định, nhìn không có gì khác thường. Bùi Vũ Đường nhìn cô một cái, hỏi một câu: “Chị dâu cả, ăn ngon không?”

Lâm Yên vừa cố nén mùi vị đáng sợ mà nuốt xuống, vừa u oán trừng mắt với Bùi Vũ Đường: “ĐƯỢC! ĂN RẤT NGON!”

Trời ạ, khó trách Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ vừa nghe thấy Bùi Duật Thành muốn làm cơm phản ứng lại quái lạ như vậy!

Tại sao không trực tiếp nói ngay với cô chứ?

Bùi Duật Thành nghe vậy, lập tức gắp cho cô một miếng cá kho.

“Ây, cảm ơn, tự tôi gắp...” Lâm Yên chỉ có thể kiên trì nói cảm ơn.

Trên thế giới này chắc là không có món nào khó ăn hơn cái món sườn xào chua ngọt đâu nhỉ?

Sau khi Lâm Yên nuốt xong miếng cá kho kia: “...” Ha ha, có thật.

Quả nhiên...

Trên thế giới này chẳng có ai hoàn mỹ cả!

Không ngờ Bùi Duật Thành nhìn qua thì không có khuyết điểm nào nhưng trù nghệ lại nát như vậy!

Cô rất tò mò anh ấy rốt cuộc làm gì mới làm được thức ăn có mùi vị này?

Thời điểm tranh tài năm đó cô đi khắp nơi. Đi tới rất nhiều quốc gia, cũng nếm qua rất nhiều món ăn khác nhau nhưng ngay cả món được mệnh danh là tồi tệ nhất của nước Anh cũng kém Bùi Duật Thành hàng nghìn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.