Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Beta: Sun
Bùi Duật Thành nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ của cô gái, ánh mắt liếc nhìn Bùi Vũ Đường: “Chú Trung không có ở đây.”
Bùi Vũ Đường lập tức sững sờ: “Hả? Chú Trung xin nghỉ sao? Vậy ai nấu cơm?”
Bùi Duật Thành: “Anh nấu.”
Vốn là Bùi Vũ Đường còn đang sung sướng vì đã sống sót qua vụ ẩu đả nhưng vừa nghe thấy lời ấy, mặt mũi đã lập tức trắng bệch, run rẩy nhìn Bùi Duật Thành: “Cái...cái gì... Anh cả, anh muốn tự mình xuống bếp sao?”
Bùi Duật Thành: “Thì sao?”
Khuôn mặt nhỏ bé của Bùi Vũ Đường trắng bệch như tờ giấy, thành khẩn kiến nghị: “Anh, em biết rõ có một cửa hàng thịt nướng mới mở ăn rất ngon, không bằng chúng ta ra ngoài ăn đi!”
Lúc này Bùi Nam Nhứ bên cạnh cũng ho nhẹ một tiếng, mở miệng: “Thành Bắc mới mở tiệm lẩu, mùi vị cũng không tệ đâu.”
Bùi Vũ Đường tiếp tục nói: “Hay là đi nhà hàng 3 sao Michelin cũng được đấy!”
Bùi Nam Nhứ: “Hoặc là gọi đầu bếp nước Pháp đến?”
Lúc này Lâm Yên còn đang bị Bùi Duật Thành nắm tay, đầu vẫn còn choáng, không thể suy nghĩ được gì, cũng không biết có phải là ảo giác của mình không. Sao phản ứng của Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ lại quái lạ như thế?
Lâm Yên không rõ ràng cho lắm, vô thức nói: “Ăn cơm ở nhà cũng được mà!”
Tiết kiệm tiền!
Vừa nghe thấy lời Lâm Yên, Bùi Vũ Đường thực sự tuyệt vọng, lén lút hung hăng khua tay loạn xạ với cô.
Bùi Duật Thành: “Muốn ăn cái gì?”
Bùi Duật Thành muốn tự mình xuống bếp, coi như không phải bởi vì hình tượng của cô tạo ra đấy chứ? Lâm Yên thụ sủng nhược kinh, vội mở miệng nói: “Tôi ăn gì cũng được, chỉ cần là anh làm thì tôi đều thích.”
Bùi Vũ Đường: “...”
Bùi Nam Nhứ: “...”
Trong phòng khách rơi vào chết lặng.
“Được.” Bùi Duật Thành nói xong, sau đó buông cô ra đi vào phòng bếp.
Sau khi Bùi Duật Thành rời đi, Bùi Vũ Đường tranh thủ chạy tới trước mặt Lâm Yên: “Chị dâu cả, có phải chị chưa từng ăn cơm anh cả nấu không?”
Lâm Yên: “Đúng thế, sao vậy?”
Bùi Vũ Đường: “Không có... Không có gì...”
Vẻ mặt Bùi Nam Nhứ giống như có chút bất đắc dĩ.
Lâm Yên chớp chớp mắt, không hiểu gì.
Sau khi Bùi Duật Thành rời đi, nhịp tim Lâm Yên và độ nóng trên mặt cuối cũng cũng chậm rãi bình thường trở lại, ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt Lâm Yên liếc qua túi vải của cô. Bên trong chính là ảnh có chữ kí bản số lượng có hạn, thế là tranh thủ thời gian lấy ngay một cái gối che túi vải và ảnh đi.
Thứ này thật sự quá nguy hiểm!
Lâm Yên dò xét nhìn về phía phòng bếp, cảm thấy ngồi chờ ăn hình như không tốt lắm...
Thế là, sau khi giấu kỹ túi, cô lạch bạch chạy vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Bùi Duật Thành đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, động tác rất thành thạo.
“Khụ, Bùi tiên sinh, có cần tôi giúp gì không?” Lâm Yên hỏi.
Bùi Duật Thành: “Không cần.”
“Ây... Nhưng chỉ ngồi chờ ăn thì rất ngại, hay là để tôi giúp ngài làm chút gì đó nhé! Vậy thì ngài cũng đỡ hơn một chút!” Lâm Yên mở miệng nói.
Bùi Duật Thành xoay người, gọi một tiếng lên phòng khách: “Vũ Đường.”
“Tới đây ạ ——” Nghe thấy anh cả gọi, Bùi Vũ Đường đang định chuồn đi lập tức chạy tới.
“Anh cả, anh gọi em có chuyện gì ạ?” Bùi Vũ Đường hấp tấp hỏi.
Bùi Duật Thành: “Rửa rau rồi thái đi.”
Bùi Vũ Đường tất nhiên không dám phản đối, gật đầu liên tục: “Vâng, không thành vấn đề!”
Lâm Yên gãi gãi đầu, hơi lúng túng đứng tại chỗ: “Ây, đưa hết cho cậu ấy rồi thì tôi làm gì?”
Bùi Duật Thành cầm một chiếc tạp dề từ cái móc treo đồ xuống, đưa cho cô: “Giúp tôi buộc nó.”