Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Beta: Sun
“Em... Em không có...” Bùi Vũ Đường lập tức phản bác nhưng giọng điệu rõ ràng chột dạ không ít.
Cậu ta cẩn thận nghĩ đến lời Lâm Yên nói rồi phát hiện ra chị ấy nói hoàn toàn không sai...
“Anh cả cậu nghiêm khắc với cậu như vậy, thực ra chỉ là vì khiến cho cậu mất tư duy theo quán tính. Để cậu có thể hoàn toàn độc lập mà đứng vững, không chỉ là trên lĩnh vực kinh tế mà quan trọng hơn chính là trên tinh thần của cậu. Để sau này nếu cậu gặp chuyện gì thì cũng sẽ có năng lực tự mình giải quyết. Cũng như lúc phát sinh nguy hiểm và mâu thuẫn trước đó, cậu sẽ tự nghĩ biện pháp mà ngăn chặn nó, chứ không phải là để cho chuyện phát triển đến tình trạng không thể cứu vãn.” Lâm Yên dẫn dắt từng bước nói.
Đại khái là bởi vì tuổi tác Bùi Vũ Đường ngang bằng với em trai cô nên cô nhịn không được mà nhiều lời như vậy.
Nghe xong lời Lâm Yên, Bùi Vũ Đường rơi vào trầm tư. Đúng, rất nhiều lần cậu ta đều quá mức tự đại hay nói cách khác trong lòng cậu luôn ỷ vào thân phận của mình nên không cố kỵ gì cũng không suy nghĩ nhiều nên mới luôn luôn chịu thiệt thòi...
Bùi Nam Nhứ ngồi phía đối diện hơi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía cô gái. Dường như anh ta không ngờ cô ấy sẽ nói ra mấy câu như vậy.
Lâm Yên vỗ vỗ vai Bùi Vũ Đường: “Cho nên, Tam thiếu cậu xem. Đúng là tôi và cậu không giống nhau, cậu không quyền không thế lại không tiền mà trở thành tay đua xe. Còn tôi thì có bạn trai là người đứng đầu gia tộc Bùi thị, tổng giám đốc tập đoàn JM, đương nhiên là tôi có thể muốn đánh ai thì đánh người đó rồi!”
Vừa rồi Bùi Vũ Đường còn có chút cảm động, bây giờ mặt mày đã đen như đáy nồi: “...”
Lâm Yên nói xong, một mặt nịnh hót nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, đầy vẻ “anh không thể mắng tôi, tôi ỷ vào anh nên mới dám đánh người”: “Vậy nên Bùi tiên sinh, mặc dù tôi đánh nhau là không đúng nhưng tôi cũng đã cẩn thận cân nhắc qua, cảm thấy ai có thể đánh thì tôi mới đánh.”
Bùi Duật Thành nhìn biểu lộ chững chạc đứng đắn đàng hoàng của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng cười: “Lâm tiểu thư nói không phải là không có lý.”
Bùi Vũ Đường: “...???”
Không phải là không có lý?
Bùi Vũ Đường kinh ngạc đến ngây người, chị ấy quả thực là đang nghiêm túc nói hươu nói vượn thì có. Loại ngụy biện này mà IQ của anh cả cậu cũng cảm thấy có lý?
Bùi Vũ Đường không nhịn được nhỏ giọng nói bên tai Bùi Nam Nhứ: “Chậc chậc quả nhiên yêu đương vào có khác. Trong đầu sẽ hoàn toàn không có IQ, dù có là anh cả thì cũng không ngoại lệ...”
Bùi Nam Nhứ cười cười, lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện, xe đã lái đến Vân Gian Thủy Trang.
Lúc này Lâm Yên mới phát hiện mình bị Bùi Duật Thành trực tiếp đưa đến biệt thự: “Ây...”
Bùi Vũ Đường ân cần giúp cô mở cửa xe: “Chị dâu cả, còn thất thần làm gì, mau xuống xe đi!”
Lâm Yên: “...”
Cô muốn về nhà có được không?
Lâm Yên đang đứng trước cửa xe, cân nhắc nên mở miệng chào tạm biệt thế nào...
Lúc này Bùi Duật Thành vừa xuống xe lại đột nhiên cất bước đi tới chỗ cô, sau đó cực kỳ tự nhiên nắm lấy bàn tay không bị thương của cô dẫn đi, anh nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm. Xem như là chính thức giới thiệu em với Vũ Đường và Nam Nhứ.”
Lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp bỗng chốc hóa thành ngọn lửa vây lấy cơ thể, thậm chí Lâm Yên còn nghe không rõ người đàn ông này đang nói cái gì, ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt điên đảo chúng sinh kia, vô thức đáp: “Hả... Được...”
Vừa nói xong Lâm Yên hận không thể tát mình một cái cho tỉnh ra!
Đã nói sắc đẹp đều là phù du cơ mà!
Đã nói tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp chia tay cơ mà!
Cuối cùng Lâm Yên vẫn ngoan ngoãn bị dắt vào trong nhà.
Bùi Vũ Đường thuần thục tìm hộp y tế, vừa tự bôi thuốc vừa chảy nước miếng mở miệng nói: “Em muốn ăn thịt kho tàu do chú Trung làm, tùng thử quế ngư*, sườn xào chua ngọt, nước nấu thịt bò, món Laziji**...”
(*Tùng thử quế ngư: Có nghĩa là món cá bài trí như một con sóc. Gọi “Tùng thử” là bởi vì người ta bài trí món ăn trông giống như con sóc. Hơn nữa khi người ta rưới nước sốt nóng hổi lên món ăn thì sẽ tạo ra âm thanh như tiếng sóc kêu. - Trích nguồn tham khảo.
**Laziji: là một món gà ướp chiên giòn của Tứ Xuyên.