Edit: TH
Beta: Sun
Thái độ của Đỗ Bằng Thịnh càng lạnh hơn mấy phần: “Cô được điều đi làm trợ lý cho tổng thanh tra Cao, bao gồm cả Lâm Yên, tổng thanh tra Cao cũng sẽ nhận. Tổng thanh tra Cao cũng đã nói với tôi rồi, tôi cũng đã phê duyệt, cho nên không cần thảo luận lại nữa.
Từ hôm nay trở đi, cô làm trợ lý của tổng thanh tra Cao. Ngay cả Lâm Yên sau này cũng phải đi theo tổng thanh tra Cao, bảo làm gì thì nhất định phải ngoan ngoãn tuân theo, tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của tổng thanh tra Cao!”
Triệu Hồng Lăng không ngờ Đỗ Bằng Thịnh không chừa cho mình chút thể diện nào, sắc mặt không khỏi tái nhợt: “Đỗ tổng, tôi...”
Giờ đây thì Đỗ Bằng Thịnh đã hơi mất kiên nhẫn, nghiêm nghị cắt ngang lời cô: “Triệu Hồng Lăng, lần này cô chọc trúng cái bị như vậy, tôi để cô có thể tiếp tục ở lại công ty đã là hết sức niệm tình rồi. Cô đừng có mà được nước lấn tới!”
Lâm Yên đứng một bên cười nhạt, chậm rãi lên tiếng: “Đỗ tổng, lúc trước thì giải trí Khải Tinh chỉ là một công ty nhỏ vô danh, thậm chí nhiều lần còn suýt nữa không trụ nổi. Người đại diện trong công ty chỉ có một người duy nhất đó là chị Lăng...
Vào thời điểm trước đó khi công ty lâm vào cảnh khó khăn nhất, cũng là nhờ chị Lăng không rời bỏ, hết lòng xây dựng công ty. Và cũng là nhờ một tay chị Lăng đưa Tưởng Tư Phi vào khiến danh tiếng của công ty vang dội, làm công ty dần dần đi vào quỹ đạo. Ngài đây giờ là muốn... qua cầu rút ván (*)?”
(*) Nguyên gốc là một câu thành ngữ cả Trung Quốc, “mượn cối xay, lợi dụng cối xay (lúa) để giết lừa” (tá ma giết lừa), cối xay ngày xưa có đòn dài, cho người hoặc ngựa/lừa kéo, dùng xong thì giết chết. Câu này nghĩa tương tự với “ăn cháo đá bát”, “qua cầu rút ván“... – Bản edit được cập nhật hoàn thiện và nhanh nhất tại wattpad Meow_team (https://www.wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
*Dạo gần đây nhận được phản hồi rằng truyện edit tràn lan trên các web có vài chỗ chưa mượt, ồ vậy thì chúng tôi xin thưa là bạn đang đọc tại những chỗ reup và không fix lỗi sai tất tần tật nên các bạn đừng có kêu ca. Ít nhất thì nên đọc đúng nơi chúng tôi tự tay đăng rồi hãy chỉ trích rằng lỗi sai ở chỗ nào, vì chúng tôi tự tin rằng chí ít chúng tôi luôn sửa lỗi hằng ngày nếu có trên chính trang của mình, những web khác copy sai lệch ra sao chúng tôi không quan tâm và cũng chả có nghĩa vụ gì phải giải đáp cho những bạn đọc không đúng chỗ còn muốn chê bai. Cảm ơn. Xin lỗi vì phải chen ngang giữa chương thế này vì chúng tôi lo rất có thể các web copy sẽ xoá dòng này.
Đỗ Bằng Thịnh nghe được lời này của Lâm Yên thì đột nhiên giận dữ, gầm lên: “Cô là ai mà dám nói với tôi như vậy!”
Thấy Lâm Yên chọc giận sếp lớn, Cao Chí Uy và An Thiến Thiến trên mặt đều là cười trên nỗi đau của người khác.
Cao Chí Uy tranh thủ thời gian tiến lên trấn an Đỗ Bằng Thịnh: “Sếp à, ngài đừng chấp nhặt cái loại lòng lang dạ sói này. Gì mà đều là nhờ Triệu Hồng Lăng đánh bóng tên tuổi cho công ty, rõ ràng là sếp tổng ngài có đôi mắt tinh tường biết nhìn xa trông rộng, mưu kế tài ba!”
An Thiến Thiến cũng khinh bỉ nhìn về phía Lâm Yên rồi nói: “Triệu Hồng Lăng cũng chỉ được nhờ tí ánh sáng của công ty mà thôi! Cô tưởng rằng Khải Tinh không có Triệu Hồng Lăng thì không được à? Lâm Yên, cô cũng đừng không biết tốt xấu, hiện tại anh Uy là tổng bộ thanh tra kinh tế, bao nhiêu người muốn được anh Uy quản lý còn không được, thế mà cô còn kén cá chọn canh! Thật sự coi mình là bạn gái của Hàn Dật Hiên rồi? Hay là cho Bùi Nam Nhứ sẽ coi trọng cô? Thật sự là nực cười chết tôi rồi!”
Đỗ Bằng Thịnh nghe xong lời này, lập tức thoải mái đi không ít: “Thiến Thiến, không cần nhiều lời với mấy người này. Tóm lại hoặc là nghe theo sự sắp xếp của công ty, hoặc là cút ra khỏi công ty cho tôi!”
Trong lòng Triệu Hồng Lăng vẫn còn quyến luyến với tổng công ty, giờ đây nghe thấy lời này thì trong lòng đã triệt để nguội lạnh như tro tàn.
Đỗ Bằng Thịnh: “Tôi cho mấy người thời gian cân nhắc là một ngày, nghĩ tốt rõ ràng cho tôi!”
Lâm Yên cười cười, giọng điệu nhẹ như gió thoảng mây trôi: “Không cần suy nghĩ, tôi huỷ hợp đồng.”
Hầy, cảm giác có chỗ dựa là đại boss vẫn là tốt nhất!
Trái lại hợp đồng với công ty gải trí Đỉnh Phong cũng đã đến tay cô rồi, chỉ chờ kí tên mà thôi. Lúc này cô hoàn toàn có thể không cần kiêng kị mà huỷ hợp đồng luôn.
Nghe thấy câu này của Lâm Yên, sắc mặt của Đỗ Bằng Thịnh, Cao Chí Uy và An Thiến Thiến lập tức đều có chút khó coi.
“Lâm Yên, cô đừng có mà cho thể diện lại không cần!” Cao Chí Uy lạnh mặt lên giọng.
Cái loại toàn lịch sử đen như Lâm Yên, nếu như không phải nhìn gương mặt cô ta còn có khả năng sử dụng thì làm sao hắn ta có thể muốn quản lý, lại còn không nể mặt hắn ta nữa.
Triệu Hồng Lăng đứng một bên, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, lần này cô không tiếp tục ngăn cản Lâm Yên nữa.
Hiện giờ ngay cả bản thân cô còn không đảm bảo được cho mình, đứng trước mặt sếp lớn không có chút tiếng nói nào. Coi như Lâm Yên có ở lại Khải Tinh, cô cũng không thể bảo vệ được cô ấy...
Chắc là Đa Đa cũng nghĩ tới điều này, không lên tiếng nữa.
Tuy nhiên, huỷ hợp đồng...
Nhưng tiền bồi thường vi phạm huỷ hợp đồng trước cũng không hề nhỏ chút nào!
Triệu Hồng Lăng đang lo âu thì Lâm Yên cũng lười nói nhảm với bọn chúng. Cô vẫy vẫy tay rồi trực tiếp lôi Triệu Hồng Lăng và Đa Đa quay người bỏ đi: “Chị Lăng, yên tâm đi! Cho dù trời có sập xuống thì cũng còn có em đây!”
Còn có... Big boss đây...
Cao Chí Uy: “Triệu Hồng Lăng không có Tưởng Tư Phi thì cũng chỉ là con hổ giấy quèn!”
Lâm Yên nhe răng: “Ồ? Muốn cảm nhận sâu sắc việc bà đây đang làm à?”