Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Beta: Byun
“Lâm tiểu thư, bắt đầu từ ngày mai, tôi hi vọng em có thể dừng quay bộ phim này lại, rời khỏi giới giải trí. Dĩ nhiên, nếu như em yêu thích công việc hiện tại thì có thể ký kết với giải trí Đỉnh Phong. Tôi sẽ giúp em sắp xếp người đại diện mới, trụ sở của em, tôi sẽ lần nữa cử người qua thu xếp. Tất cả lịch trình và sắp xếp công việc của em, bất luận là những chuyện em làm, vẫn sẽ do tôi trực tiếp quản lý.”
Lâm Yên nghe từng chữ một, lông mày càng lúc càng cau chặt, có chút không hiểu được lời của Bùi Duật Thành có ý gì, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Bùi tiên sinh, tại sao?”
Đang yên đang lành, vì sao lại muốn cô rời khỏi giới giải trí hoặc là vào công ty giải trỉ Đỉnh Phong của Bùi Duật Thành chứ?...
Ngón tay của Bùi Duật Thành nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đôi mắt dưới kính gọng vàng hiện ra tia lạnh lẽo, “Bởi vì đối với tôi, đối với em, đều tốt cả.”
Lúc này, Lâm Yên đã hoàn toàn hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Bùi Duật Thành. Đây là muốn nhốt mình vào trong lồng như chim hoàng yến sao?
Ngay sau đó, sắc mặt Lâm Yên lạnh lùng, cô nói: “Bùi tiên sinh, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Chúng ta đã chia tay, với lại cũng coi như là không chia tay, anh cũng không có quyền sắp xếp cuộc sống của tôi.”
“Cho nên, câu trả lời của em?” Sắc mặt Bùi Duật Thành không thay đổi nhìn cô gái trước mặt.
“Tôi từ chối.” Lâm Yên không chút do dự nào nói.
Nghe thấy vậy Bùi Duật Thành trầm mặc một lát, chợt ngón tay đặt lên gọng kính, nhẹ nhàng đẩy lên trên, “Lâm tiểu thư, em sẽ đồng ý thôi. Buổi sáng ngày mai, tôi ở Vân Gian Thủy Trang chờ em.”
“Bùi Duật Thành!”
Không đợi Lâm Yên nói hết câu, Bùi Duật Thành đã quay người rời khỏi vườn hoa nhỏ.
Sắc mặt Lâm Yên lập tức trở nên khó coi.
Vì sao Bùi Duật Thành lại đột nhiên biến thành người khác?
Hay là...
Đây mới chính là anh ta?
Cô nên sớm có dự liệu trước, có ánh sáng thì sẽ có bóng tối. Trên thế giới này làm sao lại có người hoàn mỹ mà không thiếu sót gì như vậy?
Bùi Duật Thành quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không chân thực.
Chỉ là bởi vì cho tới tận bây giờ, cô chỉ thấy được một mặt sáng của Bùi Duật Thành mà thôi...
Thực ra lúc mới bắt đầu Bùi Vũ Đường đã rất nhiều lần nhắc nhở cô, nhưng cô chưa từng để trong lòng.
Cho tới hôm nay...
Lâm Yên hạ quyết tâm, những yêu cầu kia chỉ cần cô không đáp ứng là được, nhưng mà trong lòng không hiểu sao lại có loại dự cảm xấu...
...
Phòng khách trên tầng hai của quán ăn đêm nào đó ở Đế đô.
Tần Hoan dựa nghiêng vào thành bậc thang, bàn tay vuốt vuốt hoa Uất Kim Hương màu trắng. Còn Tinh Trầm thì miệng ngậm kẹo mút nằm trên ghế salon. Quý Lan mặc quần màu áo màu đen khoanh tay đứng ở cửa ra vào, sắc mặt không tốt lắm.
Hai người Bùi Nam Nhứ và Bùi Vũ Đường cũng ở đó.
Bùi Nam Nhứ nhìn bốn phía: “Trợ lý Trình đâu?”
“Đi đổi bàn sách cho anh Duật!” Tần Hoan nói xong nhìn về phía Bùi Nam Nhứ cười cười, “Tôi nói tối hôm qua lão đại nổi bão được một nửa sau đó đột nhiên thu lại, hóa ra là nhị thiếu ngài tìm người cứu hỏa!”
Bùi Nam Nhứ trầm mặc một hồi, “Cho nên Lâm tiểu thư chính là người là hai năm trước kia? Vì sao cô ấy giống như hoàn toàn không biết anh cả?”
Tần Hoan nhún vai, trả lời: “Chị ấy quên hết tất cả chuyện liên quan tới lão đại, bao gồm cả ba người chúng tôi.”
“Năm đó chúng tôi không ở nước ngoài, rất nhiều chuyện chưa biết. Lâm tiểu thư và anh của tôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Nam Nhứ trầm ngâm hỏi.
Tần Hoan suy nghĩ một chút để tìm câu trả lời, sau đó mở miệng nói: “Nói như thế nào nhỉ... Quan hệ của Lâm Yên và anh Duật không phải là người yêu đơn giản như vậy, mà Lâm Yên chính là “thuốc an thần” của anh Duật.”
- ---
Không biết nên trách ai. Trách Lâm Yên vì tuyệt tình hay trách Bùi Duật Thành vì quá yêu nên điên cuồng chiếm hữu?