Edit: TH
Beta: Sun
“Thuốc an thần?” Vẻ mặt Bùi Nam Nhứ hơi thảng thốt, “Lúc trước sức khoẻ của anh cả cực kì yếu, suýt nữa thì hoá điên. Mấy người tìm được cái gọi là thuốc an thần, chẳng lẽ không phải tự tay nghiên cứu ra thuốc đặc hiệu gì. Mà là...”
Tần Hoan gật đầu: “Không sai, Lâm Yên mới chính là thuốc an thần của anh Duật.”
“Làm sao có thể...” Bùi Nam Nhứ thất thần thều thào, anh ta không hiểu hỏi lại: “Trên người cô Lâm có gì đặc biệt sao?”
Tần Hoan nhún vai: “Không biết, chúng tôi đã kiểm tra Lâm Yên toàn diện rồi. Trên người cô ấy hoàn toàn như người bình thường, không có bất kì thứ gì khác biệt. Nhưng không biết vì sao, chỉ cần cô ấy ở bên anh Duật thì anh ấy sẽ bình tĩnh lại. Tôi cho rằng không nhất định liên quan đến vấn đề thể chất mà trái lại ngay cả thuốc an thần cũng không thể bằng Lâm Yên được...”
Bùi Vũ Đường đứng ở một bên, đảo mắt liên tục. Nghe đến đây, cuối cùng không nhịn nổi bèn nói: “Thế sau này rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Từ sau khi về nước, anh cả không hề đề câp đến chị Yên!”
“Đừng nói ngài ấy không đề cập đến, ngài ấy còn cấm chúng tôi không được nhắc lại.” Tần Hoan thở dài: “Chuyện năm đó thật sự rất phức tạp. Vốn vì mệnh lệnh của anh Duật không cho bất cứ người nào được nhắc tới Lâm Yên. Tuy nhiên xem ra hiện giờ không cần nữa. Không ngờ ngài ấy và Lâm Yên lại một lần nữa tái hợp. Lại còn tự mình giới thiệu cho hai người, vậy nên bây giờ nói cho mấy người biết cũng không sao...”
Tinh Trầm nằm trên ghế salon, vừa cắn kẹo mút vừa nói: “Nếu chỉ là thuốc đơn thuần thôi thì dĩ nhiên không thành vấn đề. Nhưng dù sao Lâm Yên cũng là một cá thể. Mấy người cũng biết rồi đấy, anh Duật tình tính rất cực đoan. Hết lần này tới lần khác tính cách Lâm Yên còn kinh khủng hơn cả anh Duật. Cô ấy y như thuốc nổ, động một cái liền nổ. Cô ấy ghét nhất là bị trói buộc nhưng anh Duật thì lại hết lần này tới lần khác không thể cách xa cô ấy. Hai người không tìm được điểm chung, đến với nhau kết quả là gì chắc mấy người cũng đoán được...”
Nói tới đây, Tần Hoan cũng lập tức phụ họa theo: “Các người ai cũng cảm thấy anh Duật đáng sợ. Nhưng thực ra người phụ nữ đó còn đáng sợ hơn, ngay đến cả mạng cũng không cần. Chỉ vì muốn được tự do mà cho dù đâm xe gây tai nạn suýt chết cũng không chịu ngoảnh đầu lại! Cuối cùng phải khiến anh Duật thật sự thoả hiệp. Anh ấy không những thả cô ấy đi mà hai năm nay còn như biến thành người khác. Tu thân dưỡng tính, thậm chí ngay cả một lần phát hoả cũng chưa từng, quả thật rất kinh khủng...”
Đột nhiên nuốt trọn được tin tức lớn như vậy, Bùi Vũ Đường trợn mắt há hốc mồm: “Thảo nào! Tôi bảo mà, chả trách đột nhiên hai năm gần đây tính tình anh cả lại trở nên tốt như vậy. Tốt đến mức tự dưng nhìn trúng một diễn viên mới quê mùa... Không ngờ chị Yên và anh cả đã sớm quen biết nhau từ lâu rồi ư?”
Bùi Nam Nhứ cũng rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần: “Thế nên anh cả định bắt đầu lại lần nữa với cô Lâm sao?”
Tần Hoan phẩy tay: “Tâm tư của anh Duật, chúng ta sao có thể đoán ra được. Chắc là vậy rồi...”
Bùi Vũ Đường chắp tay trước ngực, thành kính cầu khẩn: “May mà chị Yên quên hết rồi. Anh cả bây giờ dịu dàng như nước, bắt đầu lại từ đầu chắc là có khả năng cao đấy! Cầu mong anh chị cả bách niên giai lão, vợ chồng hoà hợp, sớm sinh quý tử. Đầu giường cãi nhau cuối giường hoà...”
Tinh Trầm lầu bầu mở miệng: “Tốt nhất là đừng lạc quan quá, tôi luôn cảm thấy trạng thái hai năm nay của anh ấy rất nguy hiểm. Hai năm nay anh ấy nhịn được đúng là rất tốt, nhưng một khi đã gặp lại, biết được khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì. Còn cả đống scandal tình ái và bạn trai cũ của cô ấy thì còn nhịn nổi nữa không? Nổi giận lôi đình đạt đến ranh giới giới hạn rồi! Chẳng qua chỉ là giấu đi mà thôi...”
Tần Hoan tức khắc trợn mắt trắng dã nhìn cậu chàng: “Cậu có thể ngậm cái miệng quạ đen của mình lại được không?”
Mấy người còn đang ồn ào nói chuyện thì cả Tần Hoan, Tinh Trầm và Quý Lan đột nhiên biến sắc, đồng loạt đứng lên. Trên mặt ai nấy đều đầy cảnh giác như gặp phải quân giặc lớn mạnh nhìn về phía cổng ra vào.