Edit: TH
Beta: Richi
Trình Mặc nhanh chóng dẫn Lâm Yên tới trong một căn phòng bí mật nằm trên tầng hai.
Lâm Yên đứng trước cửa ra vào, nhìn thoáng qua bên trong.
Chỉ thấy trong căn phòng tuy bài trí xa hoa theo kiểu retro nhưng lại đầy âm u lạnh lẽo tột cùng. Thế nhưng lúc này đây, xung quanh phòng khách đầy những mảnh thuỷ tinh vỡ rơi tứ tung, nào là bàn trà, bình hoa... Bức tranh treo trên tường cũng nghiêng xiêu xiêu vẹo vẹo. Ngay cả những cái tủ để đồ cũng đổ nát.
Toàn bộ phòng khách có thể nói là khắp nơi bừa bộn, không biết là đã xảy ra chuyện gì...
Chỉ thấy một chàng trai trẻ tóc quăn đang ngồi trên ghế salon trong miệng ngậm một cây kẹo mút.
Còn một cô gái mặc bộ đồ màu đen, tóc tết đuôi ngựa sau lưng đang đi đi lại lại khắp phòng, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Đối diện với cầu thang ở tầng một là một người đàn ông đang dựa vào lan can. Người đàn ông này ăn mặc hết sức lịch lãm, mái tóc đen dài được buộc bằng dây kim loại không biết là loại gì. Trên túi ngực màu đỏ thẫm có cài một bông hoa tulip màu trắng.
Tuy nhiên bông hoa tulip này bị nhặt từ đống đổ vỡ nên thành ra tan tác chỉ còn lẻ tẻ vài cánh hoa còn sót lại.
Dường như trong chớp mắt khi Lâm Yên cất bước vào thì ba người này lập tức ngồi dậy, đồng loại nhìn thẳng về phía cô.
Nhất là cô gái áo đen đứng ở giữa. Ánh mắt nhìn cô hằn học lạnh đến thấu xương, như có thâm cừu đại hận* gì với cô.
(*) Thâm cừu đại hận: Thù sâu muôn kiếp, hận đến thiên thu. Ở đây có thể hiểu là mối oán hận sâu xa, oán sâu hận lớn - Bản edit được cập nhật và hoàn thiện nhất trên Wattpad https://www.wattpad.com/user/Meow_team và trên Wordpress https://meoteamweb.wordpress.com/
Lâm Yên không hơi đâu để ý tới ba người này làm gì, trực tiếp hỏi người dẫn đường là Trình Mặc: “Bùi Duật Thành đâu?”
Không chờ Trình Mặc trả lời thì đột nhiên một người đột nhiên xông ra, kích động lao về phía cô: “Chị dâu cả! Cuối cùng chị cũng đến rồi!!!”
Bùi Vũ Đường...
Thấy Bùi Vũ Đường, sắc mặt Lâm Yên mới thoáng hòa hoãn lại mấy phần: “Tam thiếu.”
“Chị dâu cả...”
Bùi Vũ Đường còn chưa nói hết, Lâm Yên đã cau lông mày lại ngắt lời cậu ta: “Tam thiếu, cậu gọi tên tôi đi.”
“Ách, vì sao...?” Không hiểu sao Bùi Vũ Đường có loại dự cảm xấu.
Lúc này Bùi Nam Nhứ cũng đi tới, sắc mặt anh ta nhìn trông rất mệt mỏi, vừa nhìn thấy Lâm Yên đã lập tức truy hỏi với vẻ lo âu: “Lâm tiểu thư, tối hôm qua cô và anh trai tôi gặp mặt đúng không? Xin phép thất lễ hỏi một câu, tối hôm qua... Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Tôi với anh trai anh đã chia tay.” Lâm Yên tỉnh bơ nói.
Sau khi nghe Lâm Yên nói xong, nháy mắt sắc mặt Nam Nhứ đã biến đổi.
Bùi Vũ Đường cũng trợn mắt há hốc mồm, lộ vẻ như trời sắp sập đến nơi: “Chị... Chị nói cái gì? Chị với anh trai em đã chia tay?!”
Không chỉ có Bùi Vũ Đường, những người còn lại cũng biến sắc.
Tần Hoan lặng lẽ đỡ trán: “Ôi trời ạ... Chẳng trách...”
Tinh Trầm bên cạnh cắn cây kẹo rồi nhún vai nói: “Tôi đã nói mà, nhất định thuốc an thần có vấn đề! Mấy người tất cả đều nợ tôi một cây kẹo!”
Quý Lan nghe vậy sắc mặt âm trầm như nước, trực tiếp bước đến trước mặt Lâm Yên.
Cô gái này tiến lại gần trong tíc tắc, Lâm Yên lập tức nhận thấy áp bức và nguy hiểm lớn đang cận kề.
“Lâm Yên! Sao cô dám? Cô cho mình là thứ gì?”
Câu nói này của người phụ nữ kia vừa dứt, sắc mặt của Lâm Yên trong nháy mắt cũng sầm hẳn xuống. Đôi mắt thả nhẹ ra khẽ cười một cái: “Ồ, sao lại không dám? Trái lại tôi còn muốn hỏi... Tôi chia tay thôi mà, có gì lại không dám? Tôi chia tay với ai thì liên quan gì tới cô!”
“Cô...” Quanh người Quý Lan toả ra khí thế ngút trời chụp xuống. Tay phải nhanh như chảo chớp nhắm thẳng Lâm Yên chuẩn bị bóp cổ.