Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 189: Chương 189: Cô gái kia là quái vật sao?




Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ

Beta: Dochan

Tống Tử Nghĩa liếc qua đám người Z Thần và Mộc Mộc, cười lạnh: “Chuyện này không liên quan đến chúng mày, ít xen vào việc của người khác đi nếu không tao đánh hết tất cả!”

Lúc đang nói chuyện, vài gã thanh niên đã giữ lấy thành viên “ZH1“.

Chợt ánh mắt Tống Tử Nghĩa rơi vào người Lâm Yên cách đó không xa, cười nói: “Nhìn một chút xem, thằng này uất ức cỡ nào, vô dụng cỡ nào. Cô em có muốn theo tôi không, chỉ cần cô phục vụ tôi nhẹ nhàng khoan khoái thì khẳng định so với đi theo phế vật này cô sẽ được rất nhiều lợi ích.”

Nghe vậy sự lạnh lẽo trong đáy mắt Lâm Yên lóe lên.

Nhưng Lâm Yên nhanh chóng hít một hơi thật sâu, nhất định cô phải bình tĩnh... Cô đã tự đồng ý và hứa với bản thân là về sau cô sẽ không đánh nhau nữa... Cô muốn phủi sạch quan hệ với đoạn kí ức âm u kia.

“Thế nào, không nguyện ý?” Tống Tử Nghĩa thấy Lâm Yên không nói chuyện, lập tức cười lạnh: “Tôi đây sẽ đánh nó, đánh tới khi cô quỳ xuống quỳ xuống cầu xin mới thôi!”

Tống Tử Nghĩa nói xong, lập tức liếc mắt ra hiệu cho mấy thằng bên cạnh.

Thấy ánh mắt ra hiệu của Tống Tử Nghĩa, mười mấy gã lực lưỡng vây quanh Bùi Vũ Đường liên tục giáng đòn, đấm đá.

“Tống Tử Nghĩa... Mày cứ chờ đấy, ông đây mà không giết mày...” Bùi Vũ Đường nói không ngừng chửi, lôi toàn bộ người nhà của Tống Tử Nghĩa đào lên.

“Đứng ra hết cho tao!” Mặt Tống Tử Nghĩa âm trầm, trong nháy mắt xông lên phía trước, tay trái hung hăng nắm lấy tóc Bùi Vũ Đường, tay phải không ngừng đánh vào mặt Bùi Vũ Đường.

Lúc này khóe miệng Bùi Vũ Đường đã chảy cả máu.

...

“Pặc”

Bỗng nhiên Lâm Yên xuất hiện cạnh Bùi Vũ Đường, nắm chặt tay phải của Tống Tử Nghĩa đang chuẩn bị vung lên.

“Thế nào, cô gái, thay đổi ý định sao?” Tống Tử Nghĩa nhìn Lâm Yên, nhếch mép cười.

Nhưng Lâm Yên không hề để ý tới Tống Tử Nghĩa mà ngay trước cái nhìn của tất cả mọi người. Cánh tay phải hơi giơ lên, trong mắt hiện giờ chỉ toàn là sự âm u lạnh lẽo.

“Cô muốn làm gì?” Thấy thế, hai mắt Tống Tử Nghĩa híp lại.

Tống Tử Nghĩa vừa dứt lời, Lâm Yên giơ tay lên rồi hạ xuống.

Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, mọi người ở đây còn chưa nắm bắt được chuyện gì thì thấy Lâm Yên đã tát mạnh vào khuôn mặt béo múp của Tống Tử Nghĩa.

Cái tát này của Lâm Yên mạnh tới nỗi khiến người của Tống Tử Nghĩa ngã lăn quay hai ba vòng rồi mới ngã lăn ra đất.

“Anh cả!”

Thấy thế Tống Diệu Nam choáng váng, con ranh đó tát có một cái thôi mà khiến cho anh trai cậu ta thành bộ dạng này?

Tống Tử Nghĩa nhanh chóng được Tống Diệu Nam đỡ dậy.

Khoé miệng Tống Tử Nghĩa rỉ ra máu, bị một cái tát của Lâm Yên làm mặt mũi hắn ta trầy trượt đầy máu tươi.

“Anh cả, anh tỉnh lại đi!” Tống Diệu Nam vội vàng mở miệng nói.

Tống Tử Nghĩa bị Lâm Yên đánh đến nỗi ngất xỉu.

Tống Diệu Nam lắc mấy cái, lúc này Tống Tử Nghĩa mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn như cắt da cắt thịt, nhất là mặt mình.

“Mẹ nó...”

Bùi Vũ Đường vốn đang bị đánh ở bên cạnh, bây giờ cũng hoàn toàn cứng đờ.

Cậu ta bị đánh mười cái bạt tai cũng không thảm bằng Tống Tử Nghĩa!

Chỉ một bàn tay của Lâm Yên mà Tống Tử Nghĩa đã máu me đầy mặt còn hôn mê mấy chục giây...

Cô gái này là quái vật sao?

“Mày... Mày! Đồ... đồ con điếm thối tha, mày dám... Dám đánh tao!” Tống Tử Nghĩa chỉ Lâm Yên: “Đánh... Đánh cho tao!”

Lời Tống Tử Nghĩa vừa phát ra, gã thanh niên gần Lâm Yên nhất lập tức ra đòn về phía Lâm Yên.

Nhưng không ai thấy rõ Lâm Yên làm gì, chỉ là mấy hơi thở thôi thằng cha kia đã như là diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.

- --

Eww, có ai còn thức đọc truyện không tar?.-.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.