Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 190: Chương 190: Động cơ của bà đây đâu?




Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ

Beta: Dochan

Thấy thế mấy thanh niên còn lại dồn dập lấy gậy bóng chày ra.

“Phía trên, đánh cho tao!” Tống Diệu Nam đỡ Tống Tử Nghĩa, hung dữ mở miệng.

Một giây sau, mười mấy thanh niên trong tay cầm gậy gỗ gậy sắt đủ loại vũ khí, chạy vội đến cạnh Lâm Yên.

Trong mắt Lâm Yên loé lên tia lạnh lẽo doạ người.

“Rầm rầm.”

Một tiếng động vang to.

Cùng lúc đó mấy thanh niên vốn cầm hung khí trong tay chạy về phía Lâm Yên giờ đã hoàn toàn choáng váng, nhìn Lâm Yên như thấy quái vật.

Bọn họ vừa mới nhìn thấy cái gì?

Là hoa mắt sao?

Chỉ thấy Lâm Yên vung một quyền, đấm mạnh vào tường rào sau lưng.

Tất cả hàng rào sập xuống, mà vị trí bị Lâm Yên đánh vào giờ đã hóa thành bột vụn!

“Cút.”

Lâm Yên nhìn lướt qua mười mấy thanh niên đang hoảng sợ, lạnh giọng phun ra một câu.

Nghe thấy vậy mười mấy thanh niên kia hai mắt nhìn nhau, ai cũng giống như là vừa gặp quỷ, theo bản năng mà lùi lại phía sau.

“Chuyện này... Con ả này... Là quái vật sao?”

Một thanh niên trong đám nói, âm thanh có chút run rẩy. Một quyền thôi đã đập nát tường rào, vậy nếu quyền này nện ở trên người hắn ta thì có phải hắn ta sẽ chết ngay tại chỗ luôn không?

Lục phủ ngũ tạng và xương cốt chắc cũng bị cô ta một quyền đập chết!

Vài thành viên đội “ZH1” và Bùi Vũ Đường kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Yên. Trình độ này hoàn toàn không thua đám người Tống Tử Nghĩa và Tống Diệu Nam, đây là sức lực quái quỷ gì vậy?

Lúc này vẻ mặt Lâm Yên lạnh nhạt, chậm rãi đi về phía Tống Tử Nghĩa và Tống Diệu Nam.

“Mày... Mày muốn làm gì?... Tao cảnh cáo mày... Mày... Mày đừng có mà tới đây!”

Mắt thấy Lâm Yên càng ngày càng đến gần, sắc mặt Tống Diệu Nam và Tống Tử Nghĩa trắng bệch. Con ả này có phải sẽ đánh chết bọn chúng không?

“Nhanh nhanh nhanh... Nhanh đánh chết cô ta cho tao!” Tống Tử Nghĩa vội vàng hướng về phía những thanh niên kia mà mở miệng.

Nhưng mà lần này lại không có ai nghe Tống Tử Nghĩa dám đứng lên đánh chết cô ta!

Cô ta không nện chết bọn họ đã là thắp nhang cầu trời khấn phật lắm rồi!

Thấy mười mấy thằng thanh niên thờ ơ, Tống Tử Nghĩa vội vàng nói: “Báo cảnh sát, đúng, mau báo cảnh sát!!!”

Tống Tử Nghĩa vừa nói xong thì Lâm Yên đã sải bước đi đến.

“Mày... Tao cảnh cáo...”

Tống Tử Nghĩa chỉ Lâm Yên, lời còn chưa nói hết đã thấy Lâm Yên không thèm liếc mắt nhìn Tống Tử Nghĩa một cái, chỉ giơ tay lên.

“Bốp” một tiếng vang chói tai, Tống Tử Nghĩa lần nữa lại bị Lâm Yên hung hăng tát một bạt tai. Y như lần trước, cả người lại xoay trên không trung hai ba vòng sau đó mới ngã xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Ánh mắt Lâm Yên gắt gao quay sang nhìn chằm chằm Tống Diệu Nam đang run lẩy bẩy như cầy sấy.

“Tôi... Tôi cho cô biết... Không đáng... Cúi đầu không ngẩng đầu thấy...” Trong mắt Tống Diệu Nam đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi đến tột cùng, nói năng bắt đầu lộn xộn, lắp bắp.

Lâm Yên cũng không nói nhảm, vươn tay nắm lấy cổ áo Tống Diệu Nam.

Trước mắt bao người, cả người Tống Diệu Nam bị Lâm Yên nhấc bổng lên, ngay cả chân cũng không chạm đất. Tống Diệu Nam bị dọa nên trong miệng phát ra hàng loạt âm thanh quái dị.

“Tống Diệu Nam...” Lâm Yên hung tợn nhìn Tống Diệu Nam: “Động cơ... của bà đây đâu? “

“Hả, động cơ... Động cơ nào? “ Trong lúc nhất thời đầu óc Tống Diệu Nam có chút hỗn loạn, không ý thức được Lâm Yên rốt cuộc là đang nói cái gì.

“Đánh cược của chúng ta, cậu thua thì đưa cho tôi động cơ!” Lâm Yên tức giận nói.

“A, đúng... Vâng vâng vâng, tôi nhớ ra rồi, động cơ, hai bộ động cơ. Tôi có chơi có chịu, tôi cho cô hai bộ động cơ!” Tống Diệu Nam vội vàng nói.

“Bốn cái!” Vẻ mặt Lâm Yên âm trầm: “Tổn thất tinh thần tính một cái, đánh Bùi Vũ Đường tính một cái, tất cả là bốn cái!”

“Được được được... Bốn cái, tôi cho cô bốn bộ động cơ được chưa ạ? “ Tống Diệu Nam vội vàng nói.

- ---

Hả hê không nào? Ai chương trước cầm khăn giấy thương xót Bùi Vũ Đường thì chương này bán thân cho anh Yên luôn đi nhá.:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.