Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 172: Chương 172: Cô xứng sao?




Edit: Kali

Beta: Byun

“Một tay đua nghiệp dư như cô còn nghĩ rằng mình thắng nổi được toàn bộ Speed sao?”

Một vị thành viên nào đó của đội ZH1 nhìn Lâm Yên, nhíu mày thật chặt. Trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Đây gọi là cái gì? Lừa người mà còn giả bộ bị đụng trúng?

Trò đùa quốc tế gì đây?

“Cô cũng xứng để so với chúng tôi sao?” Lúc này một vị thành viên khác của đội Speed lạnh lùng lườm Lâm Yên một cái.

Nghe vậy Lâm Yên cười nhẹ rồi nhìn thẳng vào Tống Diệu Nam và nói: “Thế nào, sợ rằng... Trận này phải thế rồi. ZH1 và SPeed coi như hòa nhau, ai về nhà nấy, về nhà bú sữa mẹ, không ai chịu tổn thất gì, thấy sao hả?”

Nói trắng ra là Lâm Yên cũng không muốn lội vào vũng nước đục này, không phải tự ra sân vẫn là tốt hơn.

“Cô gái, cô thật đúng là rất đáng yêu đó.” Tống Diệu Nam nhìn chằm chằm Lâm Yên, khoé môi cong cong: “Được rồi, cô muốn lãng phí thời gian cũng không sao. Có thể được thi đấu với toàn bộ thành viên của đội Speed cũng đủ cho cô khoe khoang suốt đời. Dù sao đêm nay cô cũng chính là người của tôi, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của cô... Nhưng mà lúc cô hầu tôi, cô cũng phải gắng sức nhiều thêm chút nữa, để không uổng công tấm lòng này của tôi với cô đó.”

Tống Diệu Nam nói xong, quay sang nói với mấy thành viên của đội Speed: “Dựa theo quy ước trước đó của chúng ta, cô ấy nói cũng không sai. Vậy thì đành làm phiền các vị thêm ít phút.”

“Được.”

Thấy Tống Diệu Nam mở miệng, mấy thành viên này của đội Speed mới miễn cưỡng đồng ý.

“Tay đua và giải đấu ở Trung Hoa của mấy người đúng là không chỉ không có trình độ mà ngay cả một kẻ thích xe đua cũng vô liêm sỉ như vậy... Chậc chậc, giới đua xe ở Trung Hoa thật sự là quá thấp hèn!”

Một tên thành viên của đội Speed cười lạnh, nhanh chân tiến về phía đường đua, trở lại chiếc xe của mình.

“Có dư đồng phục đua xe không?” Lâm Yên hỏi Z Thần.

“Chị Yên, còn mặc đồng phục đua xe làm gì nữa... Cứ như vậy chuồn thôi, em đi cùng chị.” Bùi Vũ Đường cuống lên với Lâm Yên, cũng bí mật giơ ngón cái lên cho Lâm Yên.

Bùi Vũ Đường cho là Lâm Yên là cố ý lừa gạt bọn Tống Diệu Nam, để Tống Diệu Nam buông lỏng cảnh giác rồi chờ sau khi Lâm Yên lên xe đua đưa mình theo, chuồn thẳng khỏi sân đua thì ai còn để ý đến bọn họ nữa.

“Mặc đồng phục đua xe của ZH1 của chúng tôi, cô xứng sao?” Một thành viên của đội ZH1 lạnh lùng nói.

“Đừng nói như vậy.” Mộc Mộc lắc đầu với tên kia.

“Mộc Mộc, đưa cho cô ấy một bộ đồng phục, còn cả mũ bảo hiểm nữa.” Z Thần lên tiếng.

Lúc này Mộc Mộc đã chạy tới phòng chuẩn bị, lấy ra một bộ đồng phục cỡ nhỏ đưa cho Lâm Yên.

Lâm Yên mặc đồng phục tùy ý, cũng nhận lấy mũ bảo hiểm.

“Dùng con xe trước đó của tôi đi, tính năng của nó là tốt nhất.” Z Thần nói với Lâm Yên: “Đừng cậy mạnh, nếu không thật sự sẽ chết người.”

“Cảm ơn.”

Lâm Yên xua tay, nhanh chân đi vào đường đua.

“Này, chị Yên... chờ em một chút!” Bùi Vũ Đường vội vàng đuổi theo.

Lúc này toàn bộ thành viên của đội Speed đã lên xe đua, chuẩn bị sẵn sàng.

Mà Lâm Yên lại đang đứng ở đó lựa chọn những chiếc xe đua mà các thành viên của đội ZH1 từng lái.

“Chị Yên tùy ý lấy một chiếc đi rồi chúng ta sẽ chuồn lẹ...” Bùi Vũ Đường nói nhỏ vào tai của Lâm Yên.

“Đừng nói xàm nữa.” Lâm Yên nói.

Bùi Vũ Đường: “...”

“Chiếc này.”

Sau một lát, Lâm Yên lên chiếc xe mà trước đó Mộc Mộc đã lái.

Thấy vậy, đám thành viên của đội ZH1 bên ngoài đường đua nhíu mày.

“A, cô gái kia đầu óc không có vấn đề chứ? Tính năng con xe kia của Mộc Mộc cũng thuộc dạng phổ thông bình thường. Chủ yếu do lốp xe ít bám với mặt đường, nhưng mà sau đuôi rất dễ dàng bị vượt.”

“Sao, các người thật sự đang trông cậy vào cô ta có thể đánh bại Speed sao?” Một vị nào đó cười lạnh: “Tùy tiện chọn xe chứ gì. Với cô ta mà nói, chỉ sợ xe nào cũng giống nhau thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.