Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 173: Chương 173: Đến lúc đó đừng cầu xin tôi




Edit: Kali

Beta: Byun

Trên đường đua.

Sau khi Lâm Yên chọn xe xong thì mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí lái.

Bùi Vũ Đường cũng đột nhiên chui vào.

“Cậu muốn làm gì?” Lâm Yên thấy Bùi Vũ Đường ngồi ở ghế phụ mà lộ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.

Bùi Vũ Đường vô cùng thành thạo đeo dây an toàn vào rồi nói: “Đương nhiên là để trốn rồi, chị Yên chị không phải muốn dẫn em đi cùng sao?”

Bùi Vũ Đường hơi nghi ngờ nhìn Lâm Yên, thấy sắc mặt Lâm Yên giống như không đồng ý để cậu ta lên xe. Chẳng lẽ Lâm Yên không có ý định dẫn cậu cùng đi chung sao?

Lúc này Lâm Yên thở dài, con gấu con này sao lại cho rằng cô giở trò như vậy. Lúc nào cô từng nói là muốn dẫn Bùi Vũ Đường chạy trốn chứ, từ đầu đến cuối ngay cả nói cũng chưa hề đề cập qua một câu nào như vậy, sức tưởng tượng sao phong phú quá vậy.

“Xuống xe.” Lâm Yên nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, khua tay.

“Em không xuống!” Bùi Vũ Đường lắc đầu liên tục: “Chị Yên, chị không thể như vậy được, chúng ta phải cùng đi với nhau!”

“Cậu rốt cuộc có xuống hay không.” Lâm Yên nhìn Bùi Vũ Đường với ánh mắt hình viên đạn, khóe miệng co quắp.

“Em không xuống, có chết em cũng không xuống xe!” Giọng điệu của Bùi Vũ Đường đầy kiên quyết.

“Được rồi, đây là cậu nói đó, đừng đến lúc đó lại cầu xin tôi.” Lâm Yên nhún vai.

Mình đã nói đến như vậy là để cái thằng nhóc này xuống xe, cậu ta không muốn xuống thì đến lúc đó đừng có trách.

Cho dù là những hoa tiêu đã từng được huấn luyện chuyên ngành đặc biệt, cũng không có mấy người dám đi cùng xe với cô.

Lâm Yên không tiếp tục đôi co với Bùi Vũ Đường nữa, giẫm thẳng vào ly hợp*, nhân tiện quan sát qua mấy lần chân ga và phanh.

(*Ly hợp là bộ phận trung gian thường nằm giữa động cơ và hộp số của động cơ. - Bản edit cập nhập nhanh nhất tại và)

Một giây sau, hiệu lệnh cờ phất lên.

Vừa phất hiệu lệnh cờ, toàn bộ xe đua của đội “Speed” trong nháy mắt phát ra tiếng động cơ nổ vang rền..

Ngay lập tức, mấy chiếc xe từ các thành viên của đội “Speed” phóng khỏi vạch xuất phát, chỉ chớp mắt đã mất hút không thấy bóng đâu nữa.

Mà lúc này Lâm Yên vẫn còn đang giẫm lên bộ ly hợp, dùng tay phủi bụi trên vô lăng.

“Chị Yên, chị đang làm gì vậy? Chúng ta rốt cuộc có chạy hay không?” Bùi Vũ Đường khó hiểu nhìn Lâm Yên.

“Vội gì. Trận này còn chưa thua đâu. Chờ lúc chúng ta thua tranh tài rồi chạy cũng không muộn.” Lâm Yên liếc nhìn Bùi Vũ Đường, mở miệng nói.

Nghe lời này của Lâm Yên, Bùi Vũ Đường sững sờ rồi cẩn thận suy nghĩ. Lời này của Lâm Yên... Cũng khá hợp lý, đây không phải còn chưa thua sao. Không thua thì cậu chạy cái gì chứ, chờ một lát sau khi Lâm Yên thua rồi bọn họ mới chạy, làm tức chết tên khốn kiếp Tống Diệu Nam kia!

“Thế nhưng cho dù là muốn so... Chị Yên chị vẫn lái nhanh đi, ngay cả khói của thành viên của đội Speed cũng hít không được mất.” Bùi Vũ Đường vội vàng la lên.

Lâm Yên không trả lời, ném thẳng điện thoại di động của mình cho Bùi Vũ Đường.

Bùi Vũ Đường vô thức chụp được điện thoại của Lâm Yên, sắc mặt hơi không hiểu cho lắm, cái này... Là có ý gì?

“Chị Yên, em có điện thoại, không cần chị đưa.” Bùi Vũ Đường nhìn Lâm Yên nói.

“Đưa cậu.” Lâm Yên không nhịn được nói: “Để chọn bài hát giúp tôi. Quan trọng là phải có chút sôi động. Tốt nhất là có thể khiến tôi trong nháy mắt nhiệt huyết phun trào. Nếu không thì bây giờ một chút cảm giác hứng thú tôi cũng không có.”

Thi đấu với loại cấp bậc đội đua như “Speed” này... Cô thật sự là không có tý hứng thú nào.

...

Lúc này, mấy thành viên của đội ZH1 bên ngoài đường đua nhìn chằm chằm vào chiếc xe đua màu vỏ quýt chậm chạp còn chưa khởi động, mà ngao ngán lắc đầu..

“Chúng ta rốt cuộc đang làm gì thế này. Để cho một ả đàn bà kém hiểu biết, mặc đồng phục ZH1 của chúng ta rồi lái xe đua của chúng ta để đứng đó chịu phạt à? “ Một gã thành viên của ZH1 nhìn chiếc xe đua màu vỏ quýt, cực kì khinh thường rồi cười mỉa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.