Edit: Er
Beta: Dochan
Sau khi đến nhà cũ, Lâm Yên lại đi tới cửa hàng gần đấy mua ít đồ cho ông ngoại, xách túi lớn túi nhỏ đi vào trong.
Lúc này một đám người và ông ngoại là Hạ Định Khôn đang ngồi ở giữa đại sảnh, mẹ cô - Hạ Mộ Vân cũng đang ở đó.
“Chị Yên, chị đến rồi.”
Nhìn thấy Lâm Yên về, em trai họ Hạ Nhạc Phong nhanh nhẹn chạy tới đỡ lấy túi đồ mà Lâm Yên đang xách trong tay.
“Mấy người tới đây làm gì?”
Hạ Minh Khải liếc Lâm Yên, sau đó lại nhìn về phía Hạ Mộ Vân cách đó không xa, cười lạnh nói: “Sáng mai đội xe sẽ tiến hành thi đấu vòng loại, có vài người đã không biết gì còn nhất định phải tới tham gia xem náo nhiệt.”
“Anh Minh Khải, đừng nói như vậy...” Lông mày Hạ Nhạc Phong nhíu lại, nhìn về phía Hạ Minh Khải nói với giọng khuyên lơi.
“Đừng nói như vậy?” Nghe thấy thế, Hạ Minh Khải lườm Hạ Nhạc Phong, lạnh giọng cười, “Vậy anh đây phải nói như thế nào. Bây giờ trong nhà biến thành thế này là do ai làm, trong lòng em còn không biết sao?.”
“Anh Minh Khải, chuyện này không thể trách cô và chị Yên được. Tất cả mọi người đều không muốn như thế mà. Vả lại trước mắt chủ yếu là tại đội xe không có thực lực... Nếu không thì cũng sẽ không sa sút như vậy.” Hạ Nhạc Phong hạ thấp giọng nói.
Ngay sau đó, đột nhiên vang lên giọng điệu lạnh lùng của bác cả Hạ Hùng: “Tiểu Phong, cháu còn nhỏ thì biết cái gì? Anh Minh Khải của cháu nói không sai. Huống hồ nếu như không phải vì tài chính có vấn đề nên không thể đầu tư vào đội xe được thì với thực lực của Minh Khải nói không chừng đã sớm trở thành tay đua hạng hai trong nước. Thậm chí còn là tay đua hạng nhất.”
“Ba, không cần tốn công nói với mấy người đó. Căn bản là bọn họ chả biết cái quái gì, nhất là hai mẹ con nhà này, nhìn đã thấy chướng mắt.” Hạ Minh Khải ghét bỏ nói.
“Giỏi quá rồi!”
Lúc này lông mày của Hạ Định Khôn đã cau chặt lại, trên mặt đầy vẻ không vui.
Thấy ông ngoại nổi giận, mọi người không dám nói gì nữa.
“Đúng rồi... Ông ngoại, ba... Con mang về một tin tức tốt cho mọi người đây.” Khóe môi Hạ Nhạc Phong hơi nhếch, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Tin tức gì?” Hạ Hùng hỏi.
“Là ông chủ của đội đua Tật Phi - Bùi Vũ Đường.” Hạ Minh Khải cười nói: “Trước đó con ngẫu nhiên quen biết ông chủ của đội xe Tật Phong, đã gặp qua mấy lần, anh ta đã đáp ứng ngày mai sẽ đến xem đội xe chúng ta thi đấu. Chỉ cần biểu hiện khá một chút thì có lẽ sẽ nhận được sự đầu tư của Bùi Vũ Đường.”
“Bùi Vũ Đường?” Hạ Hùng sững sờ: “Hình như chưa nghe qua bao giờ.”
Hạ Nhạc Phong nói: “Tương đối có thực lực, trang bị của đội xe Tật Phong có thể coi là cực kỳ tốt. Chẳng qua do năng lực của các tay đua hơi kém, mãi không tiến xa thêm được trên bảng xếp hạng. Nhưng những chuyện đó đều không quan trọng. Nếu như ông chủ của đội Tật Phong nguyện ý đầu tư thì coi như là đội xe của chúng ta thua trận cũng chẳng sao hết.”
“Đội Tật Phong thì ông biết rất rõ.” Hạ Định Khôn nhìn Hạ Minh Khải, nói, “Chỉ có điều con chắc chắn ông chủ của đội đua đó ngày mai sẽ đến xem thi đấu sao? Còn có ý muốn đầu tư vào đội xe chúng ta?”
“Ha ha ông cứ yên tâm đi, quan hệ giữa con và ông chủ của đội xe Tật Phong không tệ. Khẳng định sẽ không có vấn đề gì, con có thể cam đoan điều này.” Giọng điệu của Hạ Minh Khải chắc như đinh đóng cột.
“Ừm... Minh Khải, ông thật không ngờ được con lại có thể mời ông chủ của đội xe Tật Phong đến... Trong khoảng thời gian này con vất vả rồi.” Hạ Định Khôn nhìn về phía Hạ Minh Khải, nhẹ gật đầu.
“Minh Khải làm rất tốt, con đã làm ba thấy vinh hạnh.” Hạ Hùng nhìn Hạ Minh Khải, vẻ mặt vui mừng. Sau đó liếc qua Lâm Yên và Hạ Mộ Vân, cười chế nhạo, “Không giống một số người, chỉ có nước làm hại gia đình, không có chút cống hiến gì, lại dám trưng ra bộ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”