Edit: Er
Beta: Sun
Lúc này Lâm Yên lườm Hạ Hùng và Hạ Minh Khải, không hề muốn phản ứng lại bọn họ.
“Ăn cơm đi.”
Ông ngoại Hạ Định Khôn mở miệng nói.
...
Một lát sau trên bàn ăn, Hạ Hùng nhìn về phía Hạ Nhạc Phong, mở miệng nói: “Tiểu Phong, trước cháu có nói sẽ giải quyết chuyện hoa tiêu, ngày mai sẽ không có vấn đề gì chứ?.”
“Sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.” Tầm mắt của Hạ Nhạc Phong rơi vào người Lâm Yên.
Bấy giờ Lâm Yên mới cho Hạ Nhạc Phong một cái nhìn trấn an.
“Bác bảo này Tiểu Phong, sao lại không có vấn đề gì được? Sân thi đấu nếu không có hoa tiêu thì sẽ không thể vào sân, mặc dù có thể ra sân nhưng trận này sẽ thi đấu kiểu gì? Đây không phải là đùa cợt hay sao?” Hai hàng lông mày của Hạ Hùng nhăn tít lại.
“Vâng cháu biết rồi ạ, ngày mai hoa tiêu nhất định không có vấn đề gì.” Hạ Nhạc Phong nhẹ nhàng gật đầu.
“Hoa tiêu mà cháu tìm được rốt cuộc là ai, mời người ngoài à?” Hạ Hùng hỏi Hạ Nhạc Phong.
Cho tới tận bây giờ, tính tình Nhạc Phong vốn không khéo ăn nói lại cộng với biểu hiện trên sân đấu không tốt lắm cho nên hầu như không có ai muốn để Hạ Nhạc Phong đi làm hoa tiêu cả.
Thời gian trước, vị hoa tiêu cuối cùng của Hạ Nhạc Phong cũng đi mất dạng rồi.
“Trước đó cháu và chị Yên đã thương lượng với nhau... Ngày mai thi đấu vòng loại, chị Yên cũng sẽ tham gia, hoa tiêu của cháu sẽ do chị Yên đảm nhiệm.” Hạ Nhạc Phong trầm tư một lát sau đó mở miệng nói.
Hạ Nhạc Phong vừa dứt lời, mọi người ở đây ai ai cũng sững sờ. Ngay đến cả Hạ Mộ Vân nãy giờ không hề nói một câu nào vào lúc này vẻ mặt cũng hơi biến đổi.
Lâm Yên đảm nhiệm hoa tiêu ư?
“Tiểu Yên, con muốn làm hoa tiêu của Tiểu Phong sao?” Hạ Mộ Vân nhìn Lâm Yên, vẻ mặt kinh ngạc.
Nghe vậy, Lâm Yên gật đầu rồi nói: “Mẹ, con đã sớm nói với Tiểu Phong rồi. Hơn nữa con cũng là thành viên trong nhà nên muốn giúp mọi người một tay.”
“Chuyện này Tiểu Yên, con có nắm chắc không?” Hạ Mộ Vân hơi ngỡ ngàng hỏi lại.
Mặc dù hoa tiêu không phải là người cầm lái nhưng lại càng đòi hỏi sự chuyên nghiệp cao. Đồng thời cần có một trí nhớ và năng lực phân tích cực tốt, nếu không thì căn bản là không làm được hoa tiêu.
“Mẹ, không sao đâu ạ, con sẽ cố hết sức.” Lâm Yên cười nói.
Hạ Mộ Vân còn muốn nói gì đó nhưng bác cả Hạ Hùng đã nhanh chóng đứng dậy, tức giận quát Lâm Yên: “Mày định tấu hài gì vậy, làm hoa tiêu? Đầu óc mày không có vấn đề đấy chứ, nghĩ mình là ai?”
“Ha ha xem như tôi đã hiểu rồi. Cái gì mà cũng là thành viên trong nhà nên muốn giúp một tay? Tôi thấy các người muốn hủy hoại cái nhà này và đội xe của ông ngoại thì có!” Lúc này, Hạ Minh Khải cũng lớn tiếng cười giễu cợt.
“Bác cả, anh Minh Khải, nếu chị Yên nói có thể đảm nhiệm vị trí hoa tiêu thì nhất định là đã nắm chắc trong tay rồi... Huống hồ nếu như không có hoa tiêu thì trận này cháu không thi đấu được.” Hạ Nhạc Phong nhìn về phía hai cha con Hạ Hùng và Hạ Minh Khải đang ngồi cạnh mình, thở dài nói.
“Nắm chắc? Tiểu Phong, đầu óc cháu cũng bị hỏng rồi à?” Hạ Hùng liếc qua Hạ Nhạc Phong, “Bác nghe nói nó học hết cấp 3 thì bỏ học, sau đó tới nơi khác làm việc thì sao mà biết tới đua xe được?! Tưởng rằng đây chỉ là ngồi ở ghế phụ của xe taxi thôi sao? Cháu có biết trận thi đấu vòng loại này đại biểu cho điều gì không?!”
Không đợi Hạ Nhạc Phong mở lời thì Hạ Hùng lại nói: “Anh Minh Khải của cháu vất vả lắm mới mời được ông chủ của đội xe Tật Phong là Bùi Vũ Đường tới để đầu tư vào đội của chúng ta. Con ranh này lại muốn làm gì, muốn phá đội đua à? Để ông chủ của đội Tật Phong nghĩ chúng ta không biết gì hết, tùy tiện để một thứ mèo mả gà đồng này đi làm hoa tiêu?”
- - -
Ức chế vaiz, không muốn đọc nữa:)