Edit: TH
Beta: Richi
Lâm Yên đứng trước cửa phòng để đồ dụng cụ, khẩn trương nuốt nước bọt.
Trong đó sẽ không phải có một đống anti lao ra chùm đầu úp sọt đánh cô đấy chứ?!
Không thể trách cô suy nghĩ lung tung, chủ yếu là do Bùi Nam Nhứ đột nhiên bảo cô đến chỗ kì quái như vậy...
Lâm Yên lắc đầu, quên đi suy nghĩ vớ vẩn. Ban nãy ở trong phòng bao đã xác nhận ngay trước mặt Bùi Nam Nhứ rồi, chắc chắn là anh ta có chuyện gì mới phải.
Nghĩ tới đây, Lâm Yên vội vàng đi vào phòng để đồ, cô hơi vươn tay, thử thăm dò đẩy nhẹ cửa phòng ra.
Cánh cửa này bám đầy bụi bay mù mịt, phía ngoài cửa khóa cũng bị han gỉ, Lâm Yên nhẹ nhàng đẩy một khe cửa nhỏ, nhìn trông như cửa chỉ đang khép hờ.
Lâm Yên thấy thế, dùng lực thêm chút nữa, giây tiếp theo, “kẹt” một tiếng, cửa phòng để đồ hoàn toàn bị đẩy ra hẳn.
Lâm Yên cất bước vào trong.
Chỉ thấy trong tối om, không bật đèn, ánh sáng mờ mờ từ khung cửa sổ nhỏ phía trên có thể nhìn thấy thoáng qua trong phòng toàn đồ chất đống vô cùng bừa bộn, bụi cùng mạng nhện giăng đầy, xem ra là đã lâu rồi không ai sử dụng căn phòng này.
Lâm Yên đang suy nghĩ về ý của Bùi Nam Nhứ là thế nào thì đúng lúc này, đột nhiên trong căn phòng tối tăm lại bùng lên ánh sáng đỏ rực.
Ánh sáng đó rực rỡ, lập loè trong đêm tối.
Đợi sau khi Lâm Yên thích ứng được tia sáng đỏ rực ấy thì cuối cùng cô cũng thấy rõ. Hoá ra là một chấm trên đầu mẩu thuốc đang cháy.
Dưới bóng đêm mờ mịt, có một bóng người cao ráo đang dựa nghiêng vào chiếc tủ cũ kĩ.
Gió đêm thổi tan mây mù dày đặc, vén màn mây để rơi những tia sáng rơi xuống ô cửa sổ khiến toàn bộ căn phòng theo đó cũng sáng lên mấy phần.
Chỉ thấy người nọ đang khoác trên người một chiếc áo măng tô rộng, đôi mắt hơi xa xăm, ngón tay vẫn còn đang kẹp điếu thuốc. Tàn thuốc lẳng lặng cháy dở, hiện lên một chấm nhỏ rực chập chờn trong đêm tối mịt mùng.
Dường như là nhận ra tiếng bước chân của Lâm Yên, người đàn ông đang hút thuốc lá nghiêng đầu nhìn về phía cô đang đứng.
Dưới hơi thở mang mùi thuốc lá nhàn nhạt, mặc dù Lâm Yên không thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông nhưng vẫn có thể nhận ra anh là ai.
Bùi Duật Thành...
Trong bóng tối, đáy mắt của người đàn ông dường như còn sâu hơn cả màn đêm lúc này.
Trong phòng để đồ bị bỏ hoang rơi vào tĩnh lặng, nửa khuôn mặt của người đàn ông chìm vào đêm tối mị hoặc câu hồn đến nỗ khiến lòng người hoảng sợ.
Ngay lúc Lâm Yên còn đang kinh ngạc ngẩn người thì bên tai vang lên âm thanh trầm khàn: “Đến đây.”
Gió đêm đã hoàn toàn xua tan những đám mây đen.
Cuối cùng Lâm Yên cũng hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Trong bóng tối, sắc mặt của người đàn ông trông có chút mệt mỏi, trên người khoác tuỳ ý chiếc áo rộng, trông anh đầy vẻ phong trần. Ánh mắt anh lạnh nhạt hờ hững nhìn cô nhưng cũng đủ khiến cô nhen nhóm lửa, âm thanh khàn khàn ấy khiến cả người cô cứng lại.
Lâm Yên chớp mắt, vô thức bước từng bước một về phía người đàn ông, vừa đi vừa nói với vẻ hơi ngoài ý muốn, “Ây, Bùi tiên sinh? Đúng là anh à! Tự nhiên Bùi ảnh đế bảo tôi tới đây, vừa mới đây tôi còn đang thắc mắc cuối cùng là có chuyện gì...”
Đồ đạc dưới chân Lâm Yên chất ngổn ngang, cô phải cẩn thận tránh những thứ này rồi mới đi tới phía Bùi Duật Thành phương đang đứng. Hiện giờ khoảng cách của cô với Bùi Duật Thành chỉ còn khoảng vài bước chân.
“Bùi tiên sinh, không phải tuần sau anh mới có thể về ư? Sao lại đột nhiên về nước vậy? Còn ở đây nữa...”
Còn chưa kịp dứt lời, một giây sau bên hông Lâm Yên đột nhiên bị ôm chặt lấy, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại cổ họng.
Ánh mắt người đàn ông trước sau như một, lãnh đạm và lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, không nhanh không chậm dụi tắt điếu thuốc trong tay.
Không đợi nổi Lâm Yên đi đến cạnh mình, cánh tay anh đã duỗi ra dùng sức kéo cô về, ôm vào lòng mình...
- - -
Eww lâu lắm rồi không vào watt, không biết các bạn độc giả quên toiii chưa?:v