Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 320: Chương 320: Nhớ em quá mức




Edit: Er

Beta: Dochan

Đợi khi Lâm Yên kịp phản ứng thì đã bị kéo vào một lồng ngực lạnh lẽo.

Trong chốc lát, bao quanh cô ngập tràn hơi thở quen thuộc như lạc vào cánh rừng sâu hun hút xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt...

Hẹn hò với nhau lâu như vậy, thậm chí hôn cũng hôn rồi, nhưng chưa bao giờ... Cô ở gần Bùi Duật Thành đến như vậy...

Vì Bùi Duật Thành thực sự không giống những người có cảm xúc mạnh liệt khác, cho dù lúc trêu chọc cô đều rất thành thạo và điêu luyện, nhưng cái ôm này lại tựa như để lộ ra một tia cảm xúc không ổn định nào đó trong anh.

Lâm Yên đờ đẫn đứng đó, vì đột nhiên bị ôm nên nên cứ hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.

Trong đầu cô vô thức hiện lên tin nhắn kia của Bùi Duật Thành...

Nhớ em đến bệnh...

Bùi Duật Thành đột nhiên trở về, thậm chí còn xuất hiện trong nhà kho chứa đồ này, chẳng lẽ là bởi vì...

Bởi vì nhớ cô, cho nên mới vội vàng trở về?!

Vì muốn nhìn thấy cô ngay lập tức, nhưng lại kiêng kỵ cô từng nói, không thể để người khác biết quan hệ của bọn họ, cho nên mới bảo Bùi Nam Nhứ sắp xếp... Gặp mặt ở đây?

Trong nháy mắt, Lâm Yên có chút bị suy nghĩ của mình hù dọa.

Trong nhà kho chứa đồ vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh hít thở của hai người.

Reng...

Reng...

Reng...

Lúc này, trong không gian yên tĩnh lại đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc.

Lâm Yên vô thức nhìn vào đồng hồ của Bùi Duật Thành, căn cứ vào suy đoán của cô thì chiếc đồng hồ đeo tay này là một dung cụ đo sức khỏe nào đó.

Hình như chỉ cần Bùi Duật Thành bị kích thích khiến trạng thái cơ thể vượt chỉ tiêu thì sẽ báo hiệu. Ầy, cô lại kích thích chỗ nào của anh rồi?

Vừa thấy tiếng báo động vang lên, Lâm Yên lập tức khẩn trương: “Ầy... Kêu rồi... Đồng hồ lại kêu rồi... Phải tới bệnh viện...”

Lâm Yên định thoát ra nhưng lập tức lại bị kéo trở về.

“Không có việc gì, sẽ ổn ngay thôi.” Người đàn ông mở miệng nói.

Lâm Yên: “...”

Làm sao lại biết không có việc gì?

Trước đó Bùi Vũ Đường có nói với cô là bệnh tình của anh rất nghiêm trọng đấy!

Lâm Yên vô cùng gấp gáp: “Sao lại không có việc gì chứ, tam thiếu đã nói cho tôi về tình trạng sức khỏe của anh rồi, nói là anh không thể bị kích thích. Có phải lần xuất ngoại này khiến anh rất mệt không?”

Bùi Duật Thành nghe thấy giọng đầy lo lắng của Lâm Yên thì chậm rãi mở đôi mắt đang khép hờ, đáy mắt hiện ra ý cười, gật đầu nói: “ Ừm.”

Cô biết ngay mà!

Lâm Yên đang muốn nói gì đó thì một giây sau, Bùi Duật Thành lại tiếp tục nói: “Nhớ em quá mức.”

Lâm Yên: “...”

Gửi tin nhắn và Bùi Duật Thành tự mình nói là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Gửi tin nhắn thì cô có thể chịu được, nhưng là bây giờ...

Cô có chút kích thích quá mức...

Cho nên thật sự là anh vì quá nhớ cô nên mới không tiếc bảo Bùi Nam Nhứ sắp xếp cho một nơi bụi bẩn như thế này để gặp cô sao?

Nghĩ tới đây, Lâm Yên có chút nói không nên lời.

Trước khi đại não bị kích thích đến rối loạn, Lâm Yên tranh thủ chuyển chủ đề: “Chuyện đó... Là chuyện... Chưa kịp nói cho anh biết, chuyện của mẹ tôi, ông ngoại, còn có chú Tạ đã được giải quyết, cảm ơn anh.”

Bùi Duật Thành mở miệng: “Lâm tiểu thư không cần phải khách khí, chuyện đó vốn dĩ là tôi gây ra.”

“Dù sao cũng không phải anh làm... Trước đó là tôi hiểu lầm... Thật xin lỗi...”

Lâm Yên tiếp tục nói: “Dù sao dùng quyền thế của anh thì có vô số cách để ép buộc tôi. Những chuyện kia cũng vì câu nói kia của anh cho nên lúc ấy dưới sự kích động, tôi mới vô thức hiểu lầm anh, nhưng không ngờ...”

Cuối cùng Bùi Duật Thành cũng buông Lâm Yên ra rồi lại khôi phục trạng thái thản nhiên như gió nhẹ mây bay: “Muốn biết vì sao không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.