Edit: Richi
Beta: Sun
Đám người Tống Diệu Nam: “...”
Mẹ kiếp! Không phải trả lại sự trong sạch cho bọn họ à?
Oan uổng quá đi mất!
Đám người Tống Diệu Nam bắt đầu cãi vã không ngừng, đủ kiểu kêu oan khiến cục cảnh sát vô cùng ồn ào.
Cuối cùng Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, chủ động mở miệng: “Được rồi, đừng làm ồn…”
Mặc dù cô không muốn phơi bày những điều khác biệt của mình với người thường, nhưng chuyện này nếu cô không thừa nhận, khẳng định sẽ bị đẩy lên đầu Bùi Vũ Đường.
Nếu bị Bùi Duật Thành biết, thằng nhóc Bùi Vũ Đường này sẽ gặp xui xẻo.
Dù sao lần này Bùi Vũ Đường hoàn toàn không sai, từ đầu tới cuối đều rất nhẫn nhịn, quả thực không thể trách cậu ta.
Bên Tống Diệu Nam vẫn không nghe lời Lâm Yên, còn đang bận ồn ào.
Lâm Yên nhắm mắt lại, lạnh giọng: “Tôi nói im lặng! Có hiểu không?”
Cơn ớn lạnh xuất hiện, trong chốc lát tất cả đám người Tống Diệu Nam bị dọa đến im thin thít, câm như hến run rẩy nhìn Lâm Yên.
Trong cục cảnh sát hoàn toàn tĩnh mịch.
Lâm Yên tức giận nhìn những người kia rồi lập tức nhìn về phía vị cảnh sát nói: “Đồng chí cảnh sát, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nói đúng sự thật. Những người này đúng là tôi đánh, là một mình tôi đánh. Những người còn lại đều không liên quan.”
Bùi Vũ Đường nghe thấy vậy, lập tức hiểu được Lâm Yên là vì cậu ta nên mới thừa nhận, chạm tay lên khuôn mặt đang tím bầm dập của mình, trong mắt tràn đầy cảm động tín ngưỡng.
Bùi Vũ Đường: “Ba ơi!!!”
Lâm Yên: “Ngậm miệng.”
Bùi Vũ Đường: “Vâng...”
Vị cảnh sát nghe thế, lập tức sửng sốt, nghiêm túc nói: “Cô gái trẻ, cô có phải bị những người này uy hiếp đe dọa rồi không? Cô đừng sợ, có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi!”
Đám người Tống Diệu Nam: “...”
Cho chúng tôi xin, bị uy hiếp bị đe dọa chính là bọn tôi mới đúng!
Vừa rồi chỉ với một ánh mắt thôi cũng đã dọa chết người!
Lâm Yên bất đắc dĩ: “Khụ, không có ai uy hiếp đe dọa tôi, là tôi...”
Đám người Tống Diệu Nam òa khóc: “Không sai không sai! Đồng chí cảnh sát, đúng là cô ta đấy! Chính cô ta cũng đã thừa nhận rồi! Tại sao anh vẫn chưa tin chúng tôi? Thật không công bằng!”
Vị cảnh sát viên nhìn về phía Lâm Yên, giọng nói đầy chính nghĩa: “Cô gái, cô không cần nói, tôi đều hiểu. Bây giờ người ở cục cảnh sát rồi, chân tướng sự việc chúng tôi khẳng định sẽ giúp cô làm rõ!”
Lâm Yên gãi đầu: “Ầy, chuyện này không phải vậy đâu... Chân tướng đã rất rõ ràng, chính là do tôi làm! Đúng là tôi mà!”
Đám người Tống Diệu Nam: “Đúng! Là cô ta! Chính là cô ta!”
Đám người Bùi Vũ Đường im lặng đứng nhìn vào tình cảnh trước mặt, một bên thì thuyết phục người khác nhận mình đánh người, một bên là người bị hại không được giải oan.
Sao cảnh tượng này lại kì quặc thế này?
...
Trong khi bọn người Tống Diệu Nam cãi cọ không ngừng nghỉ thì đúng lúc này một chiếc màu đen xe chậm rãi đỗ trước cửa cục cảnh sát.
Một người đàn ông trông giống trợ lý từ trên xe đi xuống rồi lập tức bước nhanh ra đằng sau xe mở cửa.
Sau đó một người đàn ông mặc âu phục trang trọng màu đen bước xuống xe.
Bùi Vũ Đường đang cảm động thì đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc trước cửa.
Trên người của người đàn ông mặc một bộ âu phục được may cắt tỉ mỉ, trên gương mặt đeo một chiếc kính gọng vàng, dáng vẻ lạnh lùng. Bên cạnh là trợ lý cao cấp Trình Mặc và luật sư tư nhân, cất bước đi đến.
Thấy rõ người tới là ai, đôi chân Bùi Vũ Đường run rẩy, tý nữa thì quỳ hẳn xuống sàn.
May là người bên cạnh đỡ cậu ta nên mới miễn cưỡng duy trì tư thế đứng yên được.
Xong...
Lần này cậu chết chắc rồi...