Edit: TH
Beta: Cá + Richi
“Đồng chí cảnh sát! Báo cảnh sát rõ ràng là chúng tôi! Là chúng tôi đấy có được không? Chúng tôi báo cảnh sát là để mấy người bắt lấy đám ác ôn này đấy! Sao có thể thả cô ta ra được!”
...
Nghe cả đám người ồn ào gào lên ầm ĩ, tay cảnh sát sầm mặt quát lên: “Im lặng hết ngay cho tôi! Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?! Các người coi đây là chỗ nào hả?”
Nói xong tay cảnh sát nhìn một tên bị gãy tay gãy chân, sắc mặt không vui, lên tiếng giáo huấn lại: “Các người một đám thanh niên trai tráng, mỗi người đều rất to cao khoẻ mạnh thế này mà lại đi mặt dày nói một cô gái chân yếu tay mềm đánh các người thành ra nông nỗi này à? Không cảm thấy ngại sao?”
Đám người Tống Diệu Nam bị mắng đến máu chó đổ đầy đầu. Oan uổng đến phát khóc, thậm chí còn phải chịu nhục nhiều hơn.
Đám người bọn họ bị một con nhãi ranh đánh cho thành ra nông nỗi này, bọn họ cũng không muốn thừa nhận đâu, được chứ?
Ông ta cho rằng bọn họ nói điêu à?
“Đồng chí cảnh sát, chuyện chúng tôi nói đều là sự thật. Không tin mấy người có thể đi điều tra thử xem!”
“Thật sự cô ta đánh chúng tôi mà!”
“Đúng thế, sao lại không tin chúng tôi?!”
Nhìn cả lũ Tống Diệu Nam vô cùng suy sụp, ngay cả bọn Bùi Vũ Đường cũng không khỏi đồng cảm thay.
Đồng chí cảnh sát ơi, quả thật bọn nó nói không sai đâu...
Tay cảnh sát nghe cả đám thanh niên gào khóc, nước nắt nước mũi tùm lum be bét thì vô cùng ghét bỏ tránh sang một bên: “Thế nên ý của các người là cô gái này tham gia vào cuộc ẩu đả? Mấy người gây gổ đánh lộn nhau ngay tại chỗ?”
Cảnh sát nói rồi chỉ vào đám Bùi Vũ Đường hỏi.
Bọn Tống Diệu Nam nghe vậy rất thành thật lắc đầu như trống bỏi, cùng nhau đồng thanh lên tiếng: “Không phải, là cô gái này một mình đơn phương đánh chúng tôi.”
Tay cảnh sát: “...”
Đừng nói tay cảnh sát này, ngay cả mấy vị đồng nghiệp theo sau cũng không nghe nổi nữa.
Trong số người đi phía sau, một nữ cảnh sát nghiêm nghị chất vấn: “Các người nói thật không? Cô ấy chỉ là một phụ nữ, sao có thể đánh mấy người thành cái dạng này được? Tôi hỏi ngược lại mấy người, cô ấy dùng dụng cụ gì để đánh?”
Tống Diệu Nam yếu ớt mở miệng: “Không có... Không dùng dụng cụ gì.”
Tay cảnh sát bị chọc tức đến phát cười, sải bước đi tới kiểm tra sơ bộ thương tích trên người bọn họ: “Bây giờ các người nói cho tôi biết, một cô gái nhỏ như cô ấy sao có thể tay không đánh người thành thế này? Bịa đặt thì cũng phải có logic một chút!”
Lâm Yên bên cạnh nghe thế gật đầu như giã tỏi: “Không sai không sai, chú cảnh sát nói đúng lắm ạ...”
Cả đám Bùi Vũ Đường im lặng đứng nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ru rú như gà con, ngoan ngoãn không dám nói gì trước mặt lão đại.
Nói thật, nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy thì nghe lời cảnh sát nói cũng lập tức tin ngay không thể nào là Lâm Yên làm.
Về phần bọn Tống Diệu Nam lại bị mắng te tát thêm trận nữa, suýt nữa thì uất ức muốn chết, tiếp tục khóc than: “Sao chúng tôi biết được cái người phụ nữ này lại bạo lực như thế được...”
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không nói dối thật mà!”
“Đúng vậy! Hãy tin chúng tôi! Người phụ nữ này là quái vật!”
...
Đồng chí cảnh sát nói với vẻ mặt không vui: “Chúng tôi đã điều tra qua rồi, cái nơi hẻo lánh kia không hề có camera giám sát.”
“Không có giám sát... Sao lại không có giám sát chứ?!”
Tống Diệu Nam nói xong mới nhớ ra chính bọn chúng đã mượn góc chết của camera để kiếm cớ gây chuyện. Kết quả, trăm ngàn lần không ngờ được thế mà tự lấy đá đập vào chân mình..
Cảnh sát nói xong rồi nhìn về phía Lâm Yên trấn an: “Cô gái nhỏ, cô yên tâm, chúng tôi sẽ không nghe theo những lời của đám xấu xa này. Nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho cô!”
- --
Ngủ đây huhu, dạo này yếu quá rồi:< Ngày mai trả nốt các bạn mấy chương nợ từ Chủ Nhật nhé. Hôm thứ bảy má Quẫn chỉ nói có thể bão 10 chương thôi mà, ai ngờ lại tăng lên thành 30 chương cơ chứ:<
Ngủ ngon nhé các tình yêu.
Thân ái,
Meow_team.