Edit: KaliBeta: TH
Ngủ ngon?
Làm sao mà ngon được chứ!
Sợ là đêm nay cô sẽ phải thức trắng đêm vì không ngủ được. . .
Lâm Yên vẫn luôn cho rằng với tính cách của Bùi Duật Thành thì dù anh có kết hôn với ai thì nhất định sống chung vẫn “tương kính như tân” mà thôi.
Nhưng sự thật chứng minh hoàn toàn không phải vậy. . .
Mặc dù bất kể là cách xưng hô hay là kiểu ở chung với cô, anh vẫn hoàn toàn duy trì khoảng cách giống như với người xa lạ, nhưng lúc trêu chọc cô thì lại không nương tay chút nào.
Mỗi lần đều làm cô vô cùng lo sợ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể nói gì được.
Dù sao với quan hệ bây giờ của hai người mà nói, hành động của Bùi Duật Thành vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Mãi đến khi về nhà, ban đêm nằm lăn lộn trên giường, Lâm Yên mất nửa ngày mới khôi phục lại nhịp tim giống như người bình thường.
Trước khi ngủ, cô không quên đăng bài lên microblogging cá nhân của mình.
Tài khoản này đã đăng kí từ lâu, mỗi ngày cô sẽ đều đặn đăng một bài lên microblogging. Nếu như hôm đó không có chuyện gì đặc biệt thì có thể đăng lại bài ngày hôm qua, cô đăng bài đều cùng về một nội dung.
Ví dụ như bây giờ cô đăng cái này ——
Làm sao để giải sầu, chỉ có cách giàu nhanh: [ Hôm nay đã giàu lên chưa? Chưa. ]
Hôm nay Lâm Thư Nhã tự tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, tung ra quan hệ chị em ruột, không ít người đang nhìn chằm chằm microblogging của Lâm Yên, chờ xem cô có đăng cái gì không.
Nhưng mà không ngờ chờ cả ngày mà lại nhận được một bài đăng như vậy.
Mẹ nó, cô gái này ngoại trừ nghĩ đến chuyện kiếm tiền ra thì không có cái gì khác để đăng sao?
Sao giống hệt máy móc lập trình sẵn mỗi ngày đều đăng bài giống y chang nhau như vậy?
Lâm Yên đăng xong cũng không đọc những bình luận mắng chửi kia, lật xem qua kịch bản một chút sau đó nằm thẳng lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai Lâm Yên không có lịch quay phim, cô bây giờ cũng không có hoạt động gì khác, Triệu Hồng Lăng thu xếp cho cô tự do hoạt động.
Trong bộ phim 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》 này cô chẳng qua chỉ là vai nữ phụ số bốn, tất cả cũng không có đất diễn mấy, chính thức bước vào đoàn làm phim phải tận vài ngày sau nữa.
Thế nên Lâm Yên nhân lúc nhàn rỗi đến bệnh viện một chuyến.
Sau khi về nước, tâm lí của Lâm Yên vẫn rất kém. Lúc ấy cô từng có một đoạn thời gian phải đi khám bác sĩ tâm lý, sau đó thì liên tục bỏ buổi khám không đi nữa, hoàn toàn là bỏ mặc không thèm quan tâm, điều trị tổng quát cái chân trái của mình cũng dừng lại giữa đường.
Nếu muốn bắt đầu lại từ đầu một lần nữa, ít nhất cô cũng cần một cơ thể và tâm lí thật tốt.
Trước đó Lâm Yên có hẹn một vị bác sĩ tâm lý để khám bệnh.
Bác sĩ này là trước kia bạn bè ở nước ngoài đã tìm giúp rồi giới thiệu cho cô nên có thể tin tưởng được.
“Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp!” Nữ bác sĩ thân thiết chào hỏi.Lâm Yên: “Đã lâu không gặp, bác sĩ An.”
Nữ bác sĩ vừa đánh giá cô, vừa hơi mỉm cười hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Lâm Yên nói: “Tôi muốn xin ngài giúp tôi kiểm tra một chút, trong khoảng thời gian này tôi không uống thuốc, không biết tình trạng khôi phục đến đâu rồi.”
Nữ bác sĩ liếc mắt nhìn cô rồi cười cười nói, “Tôi nghĩ cô Lâm chắc là không cần kiểm tra nữa đâu, từ bước đầu tiên mà cô bước chân vào đây tôi đã có thể nhìn ra tình trạng của cô đã được hồi phục rất tốt!”
Lâm Yên sờ lên mặt mình, “Ôi thật sao? Rõ ràng như vậy à?”
Nữ bác sĩ: “Gặp chuyện gì vui sao?”
Lâm Yên nháy nháy mắt, “Hả, chuyện vui?”
Nữ bác sĩ thử hỏi thăm dò, “Là. . . Đang yêu à?”
Lâm Yên lập tức mở to hai mắt nhìn, “Chuyện này cô cũng biết?”
Lâm Yên vừa nói xong, cảm giác có chỗ không đúng lắm.
Ủa không đúng rồi, mặc dù cô đang yêu nhưng cũng không phải thật, không phải cô đang giả vờ yêu đương à. . .
Bác sĩ khẽ cười một tiếng, “Xem ra cô đã hoàn toàn hiểu rồi, đã vậy thì không cần tôi kiểm tra giúp cô nữa.”