Edit: Kali
Beta: Ann
Lâm Yên nghe được câu “em muốn ở phòng nào” này, ngay lập tức hai gò má có chút nóng lên, cô cũng không có ý nghĩ không nên có nào mà!
Bùi Duật Thành không tiếp tục chọc cô nữa, mở miệng nói: “Đã giúp em chuẩn bị xong phòng rồi, là phòng ngủ chính cạnh phòng khách.”
Lâm Yên nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi được rồi, cảm ơn Bùi tiên sinh!”
Bùi Duật Thành dẫn Lâm Yên đi về phía phòng khách, Bùi Vũ Đường theo sau thấy thế thì lo lắng không thôi.
Hóng trông như ngôi sao đợi mặt trăng lên, xe đã lên ga rồi sao lúc này có thể phanh lại chứ!
Bùi Vũ Đường nhịn không được nữa, vội vàng đuổi kịp Lâm Yên, hạ thấp giọng ghé vào bên tai Lâm Yên xúi giục: “Chị dâu, em thấy chị thích những thứ đồ trang trí kia, chắc chị sợ quỷ có đúng không? Em nói cho chị biết, đàn ông có rất nhiều dương khí có thể đuổi quỷ! So với mấy thứ đồ gì để đuổi quỷ đều có hiệu quả hơn!”
Khóe miệng Lâm Yên co giật sau đó chỉ biết câm nín: “...”
Bùi Duật Thành đuổi quỷ?
Với nhan sắc của Bùi Duật Thành thì gọi quỷ mới đúng!
Cô nào dám ở chung phòng với Bùi Duật Thành, ngộ nhỡ bị ý thức sắc quỷ kia xuất quỷ nhập thần một phát nhân lúc thừa dịp làm cái gì với Bùi Duật Thành thì chẳng phải cô sẽ thành tội nhân thiên cổ sao!
Đến lúc đó cô sẽ chịu nhiều thiệt thòi!
Mỗi lần đều hứng vỏ oan thì thôi không nói, cô còn hoàn toàn không biết quá trình...
Mặt Lâm Yên vô cảm mở miệng: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không sợ quỷ chút nào, những thứ kia chính là để trang trí, vì muốn căn phòng có vẻ phong cách, có chút phẩm vị!”
“Vậy thì... Vậy chị muốn phòng nhìn có vẻ phong cách, có phẩm vị, thì sao còn muốn trang trí vật phẩm trang sức gì nữa. Bỏ anh của em vào thì không phải càng phong cách, càng có phẩm vị hơn sao!” Lúc này Bùi Vũ Đường quả thực y chang một thanh niên bán hàng đa cấp.
Lâm Yên: “...”
...
Bùi Duật Thành đưa Lâm Yên đến phòng, Lâm Yên đứng ở cửa ra vào, liếc mắt đánh giá căn phòng.
Cả phòng là một gam màu morandi* cao cấp và yên tĩnh, trang trí tạo cảm giác thoải mái, dễ chịu và gọn gàng. Đồ dùng hàng ngày cũng đầy đủ mọi thứ, Lâm Yên dường như không còn gì cần phải tự chuẩn bị thêm cả.
(*) Màu “Morandi”: Màu xám được nâng tone. Màu của nó không quá sáng, chỉ tựa như một lớp của tone xám, độ bão hòa bằng không. Tuy nhiên trong toàn thể một khung hình, chúng sẽ khắc chế, bù trừ lẫn nhau để tầm nhìn đạt được sự cân bằng hoàn hảo nhất, bình yên và tính kiên định, nhẹ nhàng và thanh lịch, đôi khi mang một chút an tĩnh, nhưng mọi người sẽ ngày càng có sự yêu thích đối với gam màu này. – Bản edit được cập nhật hoàn thiện và nhanh nhất tại wattpad Meow_team (https://my.w.tt/Bnb60FYma0) và Wordpress (https://meowteam.home.blog/)
Bùi Duật Thành: “Nếu như còn cần gì thì có thể nói với tôi.”
“Không cần không cần, đã rất tốt lắm rồi, không thiếu gì cả. Cảm ơn Bùi tiên sinh, tôi mang đồ của tôi qua rồi sắp xếp một chút là xong rồi!” Lâm Yên vội vàng mở miệng.
Lâm Yên nhìn căn phòng lớn thoải mái dễ chịu này, lại nhìn người đàn ông trước mắt một chút, nhớ lại mấy tháng trước cô xém chút lưu lạc đầu đường xó chợ, có cảm giác giống như vừa trải qua cả một đời người.
Ầy, từ địa ngục đến thiên đường cũng chỉ như thế mà thôi...
Đột nhiên cảm thấy tên “sắc quỷ” kia buộc cô vì giữ mạng nhất định phải diễn trò yêu đương với Bùi Duật Thành, thật ra cũng không phải tất cả đều hố cô...
“Trước tiên em sửa sang lại một chút, có vấn đề thì gọi tôi, tôi đi nấu cơm.” Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên: “...!!!”
Nấu... Nấu cơm...???
“Bùm” một tiếng vang thật lớn sau đầu ——
Lâm Yên lại từ thiên đường rớt xuống địa ngục...
“Ối trời! Anh cả chị dâu, bên kia đội đua còn có chút việc gấp. Chị cũng biết lão Vương của đội đua chúng em rồi đó, hắn bị xe tông! Em phải mau chóng tới xem một chuyến! Em đi trước đây! Không cần tiễn em! Bái bai!” Bùi Vũ Đường phản ứng nhanh chóng mở miệng nói.
Lâm Yên một tay giữ chặt Bùi Vũ Đường, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng: “Cậu cứ như vậy bỏ ba của mình lại sao? Đứa con bất hiếu này!”
Vẻ mặt Vũ Đường cầu xin: “Ba, ba để con bị anh của con đánh một trận cũng được, nhưng mà ăn cơm của anh cả thì con thật sự không làm nổi đâu!”
Nói xong thì lòng bàn chân lập tức như được bôi dầu nhớt, chạy còn nhanh hơn thỏ.
“...”
Móa! Lâm Yên nghiến răng, thằng con không có tình nghĩa này. Lần sau tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là “công cha như núi Thái Sơn”!