Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 215: Chương 215: Nhớ tôi?




Edit: Er (o”・_・)っ

Beta: Byun + TH

Hàn Dật Hiên dường như không quen với thái độ của Lâm Yên đối với mình, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn, lạnh lùng sắt đá nói:

“Lâm Yên, nếu không phải Thư Nhã thay cô cầu xin thì cô cho rằng mình có thể ở đây quay phim sao? Tôi cảnh cáo cô lần cuối, Thư Nhã và cô không giống nhau. Cô ấy rất vô tư, rất hiền lành, cô ấy không hiểu cái gì cả. Mà tôi cũng không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy.

Nếu để tôi phát hiện ra cô dám ở sau lưng dùng thủ đoạn gì để làm tổn thương Thư Nhã thì tôi chỉ có thể khiến cô không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Nói đến đây thôi, cô tự giải quyết cho tốt vào.”

Lần này, Hàn Dật Hiên như một tổng giám đốc bá đạo uy hiếp người ta xong rồi sau đó xoay người sải bước rời đi.

Đa Đa đứng bên cạnh thở mạnh cũng không dám, mãi đến khi Hàn Dật Hiên đi xa mới ôm ngực lại: “Làm em sợ sắp chết...”

Đa Đa nhìn về phía Lâm Yên, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Chị Yên, em bảo này, chị muốn nổi tiếng nên mới cùng các nam diễn viên tạo cái scandal thì không nói. Nhưng tại sao ngay cả Hàn Dật Hiên mà chị cũng dám chọc? Chị không biết Hàn gia ở đế đô là một tay che trời sao? Lời Hàn Dật Hiên vừa rồi không phải chỉ hù dọa chị để vui đùa một chút, chỉ cần một câu của anh ta thôi chị sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới này...”

Lâm Yên chớp chớp mắt: “Ồ.”

Đa Đa bất mãn với thái độ qua loa này của cô: “Ồ...? Chị không có gì muốn nói sao?”

“Nói gì?”

Lâm Yên nhìn cô ấy một cái, mặt tỉnh bơ nói: “Nói bạn trai cũ của chị rất lợi hại? Vậy thì sao, bạn trai hiện tại của chị còn lợi hại hơn.”

Đa Đa đen mặt, thực sự không còn gì để nói: “Một ngày chị không chém gió thì sẽ chết sao? Hơn nữa còn một câu chém hai người đều siêu lợi hại, Hàn Dật Hiên lại là bạn trai cũ của chị à? Bạn trai hiện tại của chị còn lợi hại hơn? Sao chị không lên trời luôn đi?”

Lâm Yên bĩu môi, thời đại bây giờ nói thật không ai tin là sao?

...

Vì do Hàn Dật Hiên nên đã chậm trễ, cô sắp đến muộn rồi, đành phải nhịn đau bỏ tiền bắt xe, đi tới chỗ gặp mặt.

Lâm Yên đến nơi cũng muộn mất vài phút, Bùi Duật Thành cũng đã tới.

Địa điểm gặp mặt là Bùi Duật Thành sắp xếp là một vừa hoa yên tĩnh phía sau khu VIP của nhà hàng, thanh tịnh và lộng lẫy, còn có thể ngăn cách người bên ngoài tới quấy rầy.

Sương đêm đong đầy lên những cánh hoa hồng mọc trên giàn. Bóng đêm mê ly hút hồn, những ngôi sao nhỏ điểm đầy bầu trời huyền ảo. Bùi Duật Thành lúc này đang ngồi trên ghế mây dưới giàn hoa hồng đỏ, tay bưng một tách trà làm bằng men sứ trắng.

Vì kế hoạch chia tay của mình bị đảo loạn nên trong lòng Lâm Yên vốn đang rất kháng cự lần gặp mặt này. Nhưng cũng đúng vào lúc này, nhìn người đàn ông trước mắt mặc một bộ âu phục theo phong cách retro đang ngồi dưới giàn hoa y như người đàn ông bước ra từ trong bức tranh Châu Âu thời Trung cổ. Trong đầu Lâm Yên lúc này chỉ còn mấy chữ: Năm tháng tĩnh lặng, cảnh say lòng người.

Lâm Yên mất hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, vội vã nói: “Thật xin lỗi Bùi tiên sinh, tôi đến muộn. Thật là xin lỗi vì để ngài đợi lâu.”

Bùi Duật Thành nghe thấy, quay đầu lại: “Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”

Nói xong, động tác ưu nhã rót cho cô một chén trà hoa nhài.

Lâm Yên vội vàng đưa hai tay nhận chén trà: “Cảm ơn...”

Sau đó, Lâm Yên chỉ ngồi đấy, không biết nên nói cái gì. Chỉ có thể uống nước để che đi sự xấu hổ.

Tâm trạng Bùi Duật Thành hình như không tệ, khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh kia nhìn càng lâu càng thêm mê người: “Lâm tiểu thư hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?”

Lâm Yên nghe vậy thì khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở, cô cũng không biết cô hẹn anh ra đây để làm gì nữa.

Tất cả là do Bùi Nam Nhứ, anh ta bảo cô gọi điện thoại thì cô gọi điện thoại, bảo cô hẹn thì cô hẹn...

..

Lâm Yên suy nghĩ lựa từ sao cho dễ nghe một chút: “Chuyện này cũng không có việc gì lớn. Tôi thì có thể nói chuyện gì được chứ. Thực sự rất xin lỗi vì đã mạo muội hẹn anh ra đây. Có phải là đã quấy rầy đến công việc của anh không? Thực ra cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là... Nghĩ muốn hẹn anh ra đây ngồi một chút, ăn cơm và trò chuyện mà thôi...”

Bùi Duật Thành nhấp một ngụm trà, cười như không cười nhìn về phía cô: “Nhớ tôi rồi?”

- ----

Sợ các tình yêu đợi lâu nên cố lết thân tàn ma dại này đi phục vụ.:< Có lỗi gì báo lại với team nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.