Edit: Er
Beta: Cá
“Tôi thèm vào, mẹ nhà anh... Chắc chắn cái này là giả! Đồ giả. Anh nhìn đi, mực còn chưa khô!” Vệ Từ Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mẹ nó, cái này chính là lão đại tự tay ký cho tôi! Đúng rồi, tôi nói cho cậu biết một bí mật nhỏ... Tôi có số điện thoại của lão đại đấy. Thế nào, có tức không? Có đố kị và ghen ghét không, ao ước hâm mộ không?” Kỳ Thiệu Nguyên vừa cười toe toét vừa nói, trên mặt đầy đắc ý.
“Lão đại tự tay ký cho anh... Còn có số điện thoại?” Vệ Từ Phong ngơ ngác nói.
“Thế nào, giả cái gì chứ, chữ viết là thật, không tin thì chúng ta đi tìm chỗ chuyên nghiệp xem xét. Nếu là giả thì tôi sẽ gọi cậu là ba.” Kỳ Thiệu Nguyên ngạo nghễ nói.
“Anh... Anh nói gì?” Đáy mắt Vệ Từ Phong hiện lên sự phẫn nộ và ghen ghét, thái độ này của Kỳ Thiệu Nguyên không giống nói láo chút nào.
“Ha ha ha, đồ không có năng lực, chỉ biết quát mắng!” Kỳ Thiệu Nguyên lại ngồi xuống, bắt chéo hai chân, cả người đang run không ngừng vì sung sướng.
“Mẹ nhà anh... Nhất định là anh có chuyện giấu tôi, mau nói!” Vệ Từ Phong đi đến bên cạnh Kỳ Thiệu Nguyên.
“Ây, nào có bí mật gì chứ, không có đâu.” Kỳ Thiệu Nguyên lắc đầu.
“Thế mà anh nói có số điện thoại của lão đại? Rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói rõ cho tôi... Không, anh đưa số điện thoại của lão đại cho tôi!” Vệ Từ Phong vội vàng nói.
Nghe thấy lời của Vệ Từ Phong, sắc mặt của Kỳ Thiệu Nguyên biến đổi.
Lúc này mới nhớ ra là vừa rồi anh ta đắc ý quá mức nên đã lỡ miệng nói ra.
Quả nhiên đồ to mồm lọt gió này, đúng là không giữ được bí mật gì hết, không sớm thì muộn bí mật này anh ta cũng tự nói ra mất.
“Nhanh lên, cho tôi số điện thoại!” Hiện tại, vẻ mặt Vệ Từ Phong có chút kích động.
“Làm... Làm gì có chứ, vừa rồi tôi khoác lác thôi, tôi sao lại có số điện thoại của lão đại được. Nhưng cái áo có chữ ký này là thật.” Kỳ Thiệu Nguyên lẩm bẩm nói.
Lão đại là của một mình mình, anh ta còn lâu mới cho người khác số điện thoại của lão đại!
Không, không đúng... Quan trọng là phải giữ kín bí mật, đưa số điện thoại của lão đại cho cậu ta thì không phải anh ta bán lão đại đi sao? Ừ... Anh ta nghĩ như vậy đấy.
“Thôi đi, chắc chắn là anh nói dối. Sao mà anh có số điện thoại của lão đại được chứ.” Vệ Từ Phong cười lạnh nhạt, sau đó cũng trở lại chỗ ngồi.
Kỳ Thiệu Nguyên không kịp mở lời, Vệ Từ Phong lại tiếp tục nói: “Tôi và anh cược, nếu như trận đấu này đội xe Hạ gia thắng thì ảnh chụp chữ ký của tôi sẽ là của anh. Nhưng nếu như đội xe Hạ gia thua thì áo có chữ kỹ trên người nhất định phải đưa cho tôi.”
Nghe thấy thế Kỳ Thiệu Nguyên lập tức vội vàng gật đầu: “Được, được thôi! Mẹ nó, thực là là tốt quá!”
Lần này anh ta nhất định phải để Vệ Từ Phong thua thiệt sau đó nước mắt nước mũi tùm lum.
Lão đại đang ở đội xe của Hạ gia, mặc dù chỉ là một hoa tiêu nhưng anh ta không tin đội xe Hạ gia sẽ thua. Bởi vì đã có Tử Thần đường đua Yeva ở đấy rồi mà!
“Ngồi thẳng lên!” Vệ Từ Phong thấy Kỳ Thiệu Nguyên chuẩn bị nằm xuống thì lạnh giọng quát.
Dường như là Kỳ Thiệu Nguyên vô thức mà ngồi thẳng người, ngơ ngác nhìn Vệ Từ Phong.
“Gì thế?”
“Đừng làm mờ chữ ký trên áo của tôi.” Âm thanh Vệ Từ Phong cực kì lạnh lùng nói.
Kỳ Thiệu Nguyên hung hăng lườm Vệ Từ Phong: “Là của ông đây!”
“Rất nhanh sẽ thành của tôi thôi.” Vệ Từ Phong cười lạnh.
“Nhóc con, cậu sẽ phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng và dốt nát của cậu...” Kỳ Thiệu Nguyên cắn răng nói.
“Bớt nói nhảm đi, cởi áo ra cho tôi, cẩn thận giữ đi, đừng làm bẩn. Thứ quý giá như vậy, ai cho anh mặc lên người chứ?” Lông mày Vệ Từ Phong nhăn lại.
Kỳ Thiệu Nguyên: “...”
Anh ta cũng không muốn mặc đâu, nhưng trận thi đấu này có lão đại, đây là trang phục của anh ta đấy, chỉ là muốn cổ vũ cho lão đại thôi nếu không thì anh ta cũng không nỡ mặc đâu nhé!