(*Editor đã tự ý đổi tên chương cho dễ hiểu hơn. Trong raw tác giả dùng ngôn ngữ mạng khá khó hiểu.)
Edit: TH
Beta: Sun
Rất nhanh Lâm Yên đã thay xong một bộ quần áo như trợ lý của Bùi Nam Nhứ rồi đi ra.
“Quản lý Triệu xin cứ yên tâm, tôi sẽ đưa Lâm Yên về nhà an toàn.” Bùi Nam Nhứ mở miệng.
Triệu Hồng Lăng lễ phép cảm ơn: “Vậy thì xin nhờ ngài giúp đỡ.”
Sau khi Lâm Yên đi theo Bùi Nam Nhứ rời khỏi, Đa Đa không nhịn nổi hiếu kì mà lẩm bẩm: “Chị Lăng, chị tin Lâm Yên thật à? Chị ấy với Bùi ảnh đế mà có quan hệ bà con họ hàng xa á? Lâm Yên hình như vẫn luôn thích Bùi ảnh đế mà, em nhớ ngay cả nick name và ảnh đại diện trên Wechat của chị ấy đều là Bùi ảnh đế!”
Triệu Hồng Lăng lắc đầu: “Không thể chắc chắn. Nhưng ít nhất không phải quan hệ nam nữ.”
Lâm Yên đúng là rất mê đắm Bùi Nam Nhứ nhưng từ hình thức ở chung của hai người ban nãy lại thấy không có bất cứ điều gì mập mờ.
Đa Đa nghĩ lại: “Kì thật Lâm Yên nói cũng có lý, chắc có khả năng Bùi ảnh đế chỉ tiện tay giúp đỡ một chút mà thôi...”
...
Bùi Nam Nhứ và Lâm Yên cùng một tên vệ sĩ trực tiếp đi ra từ cửa chính tới bãi đậu xe dưới tầng.
Quả nhiên, bãi đỗ xe cũng có một đám fan hâm mộ đang vây quanh.
Vừa trông thấy Bùi Nam Nhứ xuất hiện ở phía xa, đám fan hâm mộ lập tức phát ra những tiếng la hét điên cuồng chói tai.
Lâm Yên đeo khẩu trang, cố gắng duy trì sự bình tĩnh đi sau lưng Bùi Nam Nhứ.
Bùi Nam Nhứ theo phản xạ của một quý ông muốn mở cửa xe giúp Lâm Yên. Thế nhưng bây giờ Lâm Yên đang giả làm trợ lý của Bùi Nam Nhứ thì làm gì có chuyện để anh mở cửa xe giúp mình.
Mong muốn tìm được sống trong Lâm Yên trỗi dậy, cô vọt tới trước mở cửa giúp Bùi Nam Nhứ sau đó mới leo lên xe.
Vệ sĩ thì lên chiếc xe đằng sau.
“Anh, đón được người rồi.” Sau khi lên xe, Bùi Nam Nhứ mở miệng nói.
Bùi Duật Thành: “Ừm.”
Lúc này, Bùi Duật Thành đang ngồi ở ghế phía sau.
Chỉ thấy trong tay người đàn ông đang cầm một xấp văn kiện, trên người mặc một bộ âu phục được may cắt hoàn hảo. Ánh sáng trong xe có hơi tối nên chiếu vào chỉ để lộ nửa gương mặt thôi cũng đã khiến tim người ta lên dây đập thình thịch.
Gương mặt này quả thật hoàn toàn là 360 độ không góc chết.
Nhất là với cách ăn mặc hôm nay của Bùi Duật Thành, hình như anh vừa mới quay về từ một sự kiện quan trọng, trông không giống cách ăn mặc bình thường giản dị của anh. Cà vạt được thắt gọn gàng thẳng thớm, cái khuy măng-sét* gắn đá quý Buccellati** và chiếc kính gọng vàng nhãn hiệu Lotos*** nhìn trông có vẻ khiêm tốn nhưng lại xa xỉ đến mức người ta phải tặc lưỡi, chiếc sơ mi trắng được cài cẩn thận đến nút áo trên cùng.
(*Khuy măng-sét: Được dùng để cố định cổ tay áo sơ mi, có chức năng tương tự như cúc áo, để trang trí cho đẹp mắt và có thể tháo rời.
**Đá quý Buccellati: Một thương hiệu xa xỉ và nổi tiếng tại Ý.
***Lotos: Một hãng kính mắt xa xỉ của Đức, ra đời năm 1872. - Bản edit được cập nhật hoàn thiện trên wattpad Meow_team)
Lần đầu tiên Lâm Yên được tận mắt thấy dáng vẻ khi đi làm của Bùi Duật Thành, suýt chút nữa làm trái tim bé nhỏ của cô ngừng đập.
Khó trách lúc trước chỉ với một tấm ảnh không rõ nét như thế cũng khiến toàn bộ đám con gái điên cuồng...
Mà giờ phút này, người đàn ông ấy lại sống sờ sờ ngồi ngay trước mặt mình.
Ghế sau rất rộng rãi, Bùi Nam Nhứ ngồi đối diện nên Lâm Yên chỉ có thể ngồi xuống vị trí bên cạnh Bùi Duật Thành.
Tuy nhiên Lâm Yên lại ngồi sát rạt ra ngoài chỉ thiếu điều dính lên cửa kính, khoảng cách trống giữa hai người còn đủ cho một người ngồi ở giữa.
“Bùi tiên sinh...” Lâm Yên dè dặt lên tiếng chào hỏi.
Bùi Duật Thành ngẩng đầu từ đống văn kiện, dưới cặp kính lộ ra một đôi mắt sâu như đáy biển: “Lâm tiểu thư.”
Âm thanh khàn khàn đầy từ tính như tiếng đàn cello vang vọng cả khoang xe. Lâm Yên không hiểu sao cảm thấy chỉ một tiếng xa cách gọi “Lâm tiểu thư” thôi cũng khiến người ta muốn xiêu lòng.
Không được! Đã nói không được mê đắm sắc đẹp, quyết tâm kiếm tiền cơ mà!
Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy.*
(*Một câu niệm trong Tâm Kinh Bát Nhã của Phật giáo. Câu trên đã được dịch nghĩa. Nguyên gốc:
Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.
Ý của Lâm Yên khi niệm câu này là để tránh rơi vào lưới sắc đẹp của Bùi Duật Thành. - Bản edit hoàn thiện được cập nhật trên wattpad Meow_team.)
Lâm Yên đang tự mặc niệm Thanh Tâm chú thì đúng lúc này phía trước ghế lái đột nhiên thò ra cái đầu: “Chị dâu cả!”
- --
TH: Cảm ơn “tình yêu duy nhất” đã giúp t trong phần edit và thông tin về những hãng hàng này!