Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 113: Chương 113: Sẽ không bao giờ




Edit: Kali

Beta: TH

Lúc này Tưởng Tư Phi không còn chút hình tượng nữ thần nào, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn, thậm chí có chút oán trách làm sao trong trường hợp này Chu Mạn lại không lựa lời mà nói.

Nếu như là Triệu Hồng Lăng thì tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm cơ bản này, không bao giờ để người ta nắm được nhược điểm còn khiến cô ta bị vạ lây!

Nhưng Tưởng Tư Phi lại không dám tức giận với Chu Mạn Thiến, chỉ có thể lo lắng nói: “Chị Thiến, chị mau nghĩ biện pháp gì đi, tuyệt đối không thể để cho những tin tức này truyền ra ngoài...”

Những tin tức này một khi được tung ra, chính là đắc tội với toàn bộ nhân vật đức cao vọng trọng trong giới giải trí, quả thực Lâm Yên đang muốn đẩy cô ta vào chỗ chết!

Chu Mạn Thiến cũng không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện nói một câu mà lại gây ra họa lớn như vậy, nhất thời luống cuống mặt mũi đỏ bừng mắng: “Lâm Yên! Cô đừng có ngậm máu phun người! Tôi đã nói rồi, chẳng qua là tôi nói sai thôi!”

Hôm nay nhiều phóng viên đến nhiều như vậy mà sự việc lại ầm ĩ quá lớn, cho dù muốn vụ việc yên tĩnh lắng xuống cũng không được.

Lúc này Đa Đa quả thực nở mày nở mặt, cười lạnh một tiếng rồi mở miệng nói: “Vị đại diện cấp cao họ Chu này, cô rốt cuộc có phải là nói sai hay không thì nói với chị Yên của tôi cũng vô dụng thôi, phải xem các vị ban giám khảo và các quý khán giả mê điện ảnh có tin hay không!”

Chu Mạn Thiến cắn răng: “Các người rõ ràng cố ý châm ngòi!”

“Châm ngòi cũng phải có đồ để chúng tôi đốt chứ, lời là từ chính miệng của cô nói ra cũng không phải chúng tôi đè dao lên cổ để ép cô nói! Vừa rồi chị Yên của tôi cũng đã hỏi lại nhiều lần nhưng chính Tưởng Tư Phi cũng đã ngầm thừa nhận rồi!”

Ngay lúc hai người đang lời qua tiếng lại thì ở cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng hô đầy kích động ——

Chỉ thấy một cô gái được người đại diện và một đám vệ sĩ đang bảo vệ bao quanh, mặc một bộ váy sang trọng thoát tục mới ra mắt của hãng Dior, dáng vẻ tao nhã đi đến.

Cô gái vừa mới xuất hiện thì trong nháy mắt toàn trường xôn xao cả lên.

“A a a! Trời ạ! Thư Nhã! Là Lâm Thư Nhã!”

“Lâm Thư Nhã làm sao lại tới đây! Cô ấy không tham gia diễn bộ phim này mà? Hàn Dật Hiên cũng có tham gia diễn nhưng cũng chỉ là vai khách mà thôi nên buổi thử trang phục hôm nay cũng không cần đến!”

“A a a a Thư Nhã quá đẹp quá có khí chất! Thư Nhã nhìn tôi đi! Tôi là fan của cô!”

...

Mọi người hoàn toàn không nghĩ đến một buổi thử trang phục bình thường thôi, mà Tiểu Hoa Đán* Lâm Thư Nhã hot nhất hiện nay đến nỗi chạm tay vào cũng có thể bỏng trong giới giải trí lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

(*Tiểu hoa đán ý chỉ những nữ minh tinh xinh đẹp có sức hút và độ nổi tiếng rất cao.)

Các tay phóng viên quả thật kích động đến điên rồi, trong nháy mắt tất cả đều gọi tên Lâm Thư Nhã, chạy như bay đến cạnh Lâm Thư Nhã.

Lâm Yên nghiêng về vẻ đẹp năng động thậm chí còn có tính xâm lược, giống như một ngọn lửa bùng cháy, có thể thiêu đốt tất cả.

Mặc dù vẻ đẹp Lâm Thư Nhã không kinh diễm được như vậy, nhưng mà lại trong sáng đáng yêu, tươi đẹp và ngọt ngào.

Ánh mắt của cô gái trong như hồ nước, đôi môi mềm mại giống như cánh hoa anh đào, ánh mắt sáng lấp lánh dịu dàng, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến người ta nổi lên mong muốn mãnh liệt muốn bảo vệ mình, hận không thể đem cả thế giới dâng đến trước mặt cô ta.

Thấy Lâm Thư Nhã đột ngột xuất hiện, Lâm Yên chau mày lại sau đó bả vai bị người bên cạnh nhẹ nhàng đè lại.

Lâm Yên: “ Chị Lăng...”

Triệu Hồng Lăng giống như muốn an ủi cô nhưng lại không biết phải nói gì cho phải.

Lâm Yên ngược lại không thèm để ý, chỉ cười cười nói: “Chị Lăng yên tâm, em sẽ không náo đâu.”

Mất khống chế và náo loạn đó là bởi vì còn đau lòng, còn không cam lòng, còn muốn nuôi hi vọng, nhưng bây giờ thì cô sẽ không.

Lâm Thư Nhã vừa xuất hiện lập tức trở thành trung tâm sự chú ý của tất cả mọi người.

Nhà sản xuất Phùng An Hoa và đạo diễn Khương Nhất Minh cũng tự mình tới nghênh đón.

Phùng An Hoa là một lão cáo già, lập tức cười chào hỏi: “Ôi chao, khách quý hiếm gặp đây mà Lâm tiểu thư, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nơi này của chúng tôi vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.