Edit: Richi
Beta: TH, Dochan
Dường như bị âm thanh xì xào, thì thầm của mấy người xung quanh làm ảnh hưởng, Bùi Duật Thành liếc mắt một cái.
Trong nháy mắt, mọi người đều im re, đến thở mạnh cũng không dám.
“Gọi Trình Mặc tới gặp tôi.”
Bùi Duật Thành nói xong thì bước lên tầng hai.
Từ phía trên vẫn đang vang lên tiếng đồng hồ cảnh báo không ngừng mà càng ngày càng có xu hướng gấp rút hơn...
Tần Hoan nhanh chóng gọi Trình Mặc tới.
Trên mặt Quý Lan đầy lo lắng, hằm hằm liếc mắt nhìn đám người: “Mấy người còn lo lắng cái gì? Còn không mau gọi bác sĩ!”
Tần Hoan bất đắc dĩ buông tay nói: “Tốt xấu gì cũng đã đi theo anh Duật nhiều năm như vậy mà cô như kiểu lần đầu tiên gặp loại tình huống này vậy? Nhiều chuyên gia hàng đầu như thế. Nào là bác sĩ, giáo sư, mấy năm nay tiền bạc đổ vào giúp bọn họ nghiên cứu, lại không nghiên cứu ra biện pháp nào hiệu quả. Đừng nói bác sĩ, ông trời tới đây cũng vô dụng!”
Quý Lan cắn răng mở miệng nói: “Vậy trói người phụ nữ kia tới đây!”
Tần Hoan nghe vậy liền co rúm lại: “Không có mệnh lệnh của anh Duật, ai dám?”
Tinh Trầm khẩn trương lại moi ra một que kẹo mút, buồn bã nói: “Tôi cũng cảm thấy lúc này tốt nhất đừng bảo cô ấy tới. Theo bản năng của tôi, thuốc an thần tám phần mười là xảy ra vấn đề...”
Bùi Nam Nhứ bên này không biết nghĩ đến điều gì, nói vẻ với trầm ngâm: “Tối hôm qua tôi nhờ Lâm Yên gọi cho anh cả, thuận miệng nói với cô ấy có thể hẹn anh cả tối nay gặp mặt. Tôi đoán, anh cả tối nay là đi gặp Lâm Yên...”
Tinh Trầm nghe vậy lập tức nói ngay: “Tối nay anh Duật đã gặp Lâm Yên rồi? Tôi cược một que kẹo mút, thuốc an thần mười phần mười là xảy ra vấn đề!”
“Vậy cũng không thể để yên như vậy, kể cả có biện pháp nào hay không có thì tóm lại bây giờ vẫn phải gọi tất cả chuyên gia tới trước. Sau đó tôi sẽ đi thông báo cho ba...” Bùi Nam Nhứ mở miệng nói.
Quý Lan trầm mặt: “Được, tôi vừa gọi điện thoại với bên Mỹ rồi.”
...
Đình hoa Giang Phong.
Sau khi Lâm Yên trở về nhà trọ, trạng thái tinh thần vẫn không hề tốt lành gì. Đầu đau muốn nứt vỡ ra, hệt như bị kim đâm trên đầu.
Nằm trên giường đánh một giấc ngủ đến tận tối ngày hôm sau.
Lúc này, một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Uông Cảnh Dương đứng trước cửa ra vào, đang muốn nói chuyện thì vừa thấy Lâm Yên liền biến sắc: “Sắc mặt bà sao kém vậy? Lại bị anti fan vây à?”
Lâm Yên: “...”
Trăm triệu anti fan cũng không đỡ được lực sát thương lớn như Bùi Duật Thành.
“Vào đi, tìm tôi làm gì?” Lâm Yên vuốt trán.
“Không có chuyện thì không thể tìm bà sao? Mấy ngày nay bà vẫn đi sớm về muộn, chưa thấy bà được mấy lần...” Giọng điệu Uông Cảnh Dương có chút ai oán.
Lâm Yên lườm anh ta một cái: “Chị đây muốn kiếm tiền, không có thời giờ lêu lổng với ông đâu.”
Uông Cảnh Dương nói thầm: “ Tôi thấy... Bà tự mình khổ cực như vậy... Còn không bằng... Không bằng tìm người bạn trai đi...”
Lâm Yên: “...”
Ha ha, cô tìm.
Không chỉ tìm đâu, mà là tìm xong lại chia tay.
Mặc dù hình như chia tay bất thành.
“Lâm Yên... Tôi bảo này...”
Uông Cảnh Dương nhìn Lâm Yên, muốn nói lại thôi.
“Nói nói nói, nói cái con khỉ ấy! Chính mình cũng là chó độc thân còn có mặt mũi đi nói người khác.” Lâm Yên liếc mắt lườm Uông Cảnh Dương, tên này không biết mình đang chó chê mèo lắm lông à?
Đêm qua mới chia tay với Bùi Duật Thành, vẫn còn đang bực bội. Cô không hơi đâu tranh cãi nhảm nhí với Uông Cảnh Dương. Chính bản thân cô còn một đống chuyện lớn chưa giải quyết xong.
“Tôi còn có việc phải ra ngoài một chuyến, đêm nay nói tiếp.” Nói xong, Lâm Yên quay người rời khỏi nhà trọ.
“Bà là chó độc thân, tôi cũng là chó độc thân... Một cộng một không phải bằng hai sao?!” Thấy Lâm Yên đã đi mất Uông Cảnh Dương đen mặt lẩm bẩm.