Edit: TH
Beta: Sun
Không bao lâu nữa là đến vòng đấu loại của đội xe phía bên ông ngoại. Nhân dịp thời gian còn chưa đến, Lâm Yên cần phải làm cho rõ ràng quy tắc của bản thân mình.
Cái gọi là tình yêu với đàn ông và cuộc sống sai lầm này, cô sẽ không đâm đầu phạm phải lần thứ hai...
Đến cả những lời ngày hôm qua Bùi Duật Thành đã nói, chỉ cần cô liều mạng không đồng ý là được.
Sau khi ra cửa, Lâm Yên gọi một chiếc xe taxi tới chỗ ở của mẹ mình.
Lâm Yên gõ cửa một tiếng, phải chờ một lúc trong phòng mới phát ra tiếng động.
Cửa phòng bật mở vang lên tiếng “kẹt kẹt”, Hạ Mộ Vân đứng trước cửa.
“Tiểu Yên, sao con lại tới đây?” Hạ Mộ Vân nhìn thấy Lâm Yên, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, không ngờ con gái lại đột nhiên tới thăm.
“Mẹ làm sao vậy ạ?” Nhạy bén phát hiện ra vẻ mặt mẹ mình có chút không đúng, Lâm Yên nhíu mày hỏi.
“Không có gì... Mẹ rất khoẻ...” Hạ Mộ Vân khẽ mỉm cười, lắc đầu đáp. Nhưng trên mặt bà lại có vẻ như đang giấu giếm chuyện gì.
“Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Yên sao có thể không hiểu rõ mẹ mình, khẳng định là Hạ Mộ Vân đang có tâm sự trong lòng.
“Không phải là vì... Chú Tạ Tranh đấy chứ ạ...” Lâm Yên nhìn Hạ Mộ Vân, hơi ý vị hỏi dò.
Nghe Lâm Yên nói thế, Hạ Mộ Vân tức khắc cau mày: “Tiểu Yên, đừng nói bậy...”
Thấy thái độ của Lâm Yên kiểu có đập vỡ nồi cũng phải hỏi cho ra lẽ, Hạ Mộ Vân cũng không chịu được sự truy hỏi dồn dập của con gái. Biết Lâm Yên sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ đành thành thật trả lời: “Vì căn phòng này lập tức sẽ bị phá dỡ...”
“Hả, phá dỡ ấy ạ?!”
Lúc này Lâm Yên bỗng kích động nói: “Quá tốt rồi mẹ ơi. Lúc nào họ dỡ mẹ có muốn con qua giúp một tay không ạ?”
Hạ Mộ Vân: “...”
“Tiểu Yên, căn phòng này vướng phải vấn đề về quyền tài sản, cho nên... Sau khi dỡ thì một đồng cũng không được bồi thường.” Hạ Mộ Vân nói rõ lí do.
“Hả?” Lâm Yên sững sờ.
“Không chỉ có chuyện phòng ở bị phá dỡ... Còn cả công ty của chú Tạ của con hình như cũng xảy ra vấn đề. Hôm nay chú Tạ của con đến đây, mẹ thấy ông ấy vẫn đứng ở dưới lầu, vẻ mặt không tốt lắm nên hỏi thăm mấy câu...”
“Công ty của chú Tạ làm sao vậy ạ?” Lâm Yên vội hỏi.
“Ông ấy nói là vốn định mượn của bạn bè để quay vòng vốn đầu tư. Nhưng không hiểu sao người bạn đó lại đột nhiên đổi ý...”
Hạ Mộ Vân thở dài: “Kể cả đội xe của ông ngoại con nữa. Cũng không biết vì sao lại bị tránh né và chèn ép. Đáng sợ hơn là ngay cả thi đấu vòng loại cũng không thể tiến hành được... Bất cứ lúc nào cũng sẽ phải giải tán...”
“Cái gì...”
Nghe mẹ mình nói xong, vẻ mặt của Lâm Yên lập tức thay đổi, càng nghe càng cảm thấy không hợp lý.
“Tất cả chuyện này xảy ra khi nào ạ?” Lâm Yên hỏi.
“Đều là buổi sáng hôm nay vừa mới biết được...” Hạ Mộ Vân trả lời.
Lâm Yên: “...”
Trong một đêm ngắn ngủi mà nhiều chuyện như thế đến cùng một lúc, còn toàn là những người thân xung quanh mình...
“Tiểu Yên, ông ngoại con vì chuyện này mà không nuốt nổi cơm. Vài ngày sắp tới là đến trận đấu vòng loại rồi. Đây là tôn nghiêm cuối cùng mà ông ngoại con chấp nhất không buông. Nếu như ngay cả đấu vòng loại cũng không thể thì đội xe ngay lập tức sẽ bị giải tán. Mẹ sợ... Sẽ để lại đả kích lớn với ông ngoại.” Trên mặt Hạ Mộ Vân đầy vẻ u sầu.
Thực ra căn phòng này bị dỡ và vấn đề liên quan đến tranh chấp quyền tài sản đối với Hạ Mộ Vân bà cũng không sao. Nhưng chủ yếu là lo lắng ông ngoại của Lâm Yên bên ấy mà thôi.
“Con biết rồi mẹ ạ. Thế còn chú Tạ bên đó thì sao ạ?” Lâm Yên trầm mặt, hỏi Hạ Mộ Vân.
“Tình hình thật sự không khả quan. Nếu như không có vốn đầu tư các hạng mục thì rất có thể công ty sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm là bị phá sản.” Hạ Mộ Vân đáp.