Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Chương 381: Chương 381: Thuốc an thần lại mất tác dụng sao?




Edit: Er

Beta: Nấm

Cửa chính của Vân Gian Thủy Trang.

Vì Bùi Nam Nhứ muốn tạo cơ hội cho anh cả và Lâm Yên có không gian riêng nên vốn là định ngày hôm sau mới trở về.

Kết quả nửa đêm lại đột nhiên nhận được tin tức của chuyên gia, nói là chỉ số cơ thể anh cả lại bắt đầu tăng lên không dừng lại.

Sao cơ thể anh cả lại đột nhiên xảy ra vấn đề được chứ?

Rõ ràng là có Lâm Yên ở đó mà!

Anh ta cũng biết có Lâm Yên ở đó thì anh cả sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho nên anh mới yên tâm rời đi, nhưng lại không ngờ chuyên gia lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình.

Bùi Nam Nhứ chỉ có thể hơn nửa đêm lái xe trở về.

Trên đường đi anh ta gọi điện thoại cho Lâm Yên, nhưng đại khái có thể là Lâm Yên ngủ thiếp đi nên điện thoại tắt máy không ai nhận.

Khi anh tới nơi, ngoại trừ một loạt giáo sư và chuyên gia thì Tần Hoan và Tinh Trầm cũng ở đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bùi Nam Nhứ thở hồng hộc mở miệng nói.

Tần Hoan cũng mơ màng nói: “Tôi cũng không biết, rõ ràng là đã ổn định được một ngày một đêm, chúng tôi còn tưởng đã có chuyển biến tốt, ai ngờ lại đột nhiên phát tác!

Mà thời gian duy trì còn cực kỳ dài, đến bây giờ vẫn chưa dừng lại! Tôi nói này Nhị thiếu, sao anh lại không ở bên cạnh canh chừng vậy? Bây giờ anh Duật thành ra như thế này là do người nào?”

Vẻ mặt Bùi Nam Nhứ lo lắng mở miệng nói: “Vì có cô Lâm ở cạnh anh ấy nên tôi nghĩ sẽ không xảy ra vấn đề gì...”

Tần Hoan nghe vậy thì lập tức sững sờ, kinh ngạc mở miệng nói: “Cô Lâm? Anh nói Lâm Yên sao? Đêm nay cô ấy ở đây với anh Duật sao?”

Bùi Nam Nhứ: “Trước mắt là ở chung.”

Tần Hoan lập tức lộ ra vẻ vui mừng rất giống Bùi Vũ Đường: “Không chỉ quay lại mà còn ở chung sao? Thật hay giả vậy? Đây không phải là quá tốt rồi sao? Chuyện đó... Nếu đã có thuốc an thần là Lâm Yên ở đây thì anh Duật hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đúng! Đây là có chuyện gì? Thuốc an thần lại mất tác dụng rồi sao?”

Bùi Nam Nhứ lắc đầu: “Tôi vừa mới trở về nên cũng không biết tình huống ra sao, điện thoại của cô Lâm tắt máy không gọi được, bây giờ hoàn toàn không có ai biết tình hình bên trong thế nào.”

Lúc Bùi Duật Thành phát bệnh, ngoại trừ Lâm Yên thì những người bên ngoài không thể tới gần anh. Bởi vì bất cứ lúc nào sức lực của anh cũng có thể mất khống chế, hơn nữa có người khác ở bên cạnh còn có thể kích thích đến tâm trạng của anh.

Cho nên trong lúc nhất thời, bọn họ không biết điều kiện tiên quyết để giải quyết chuyện này là gì nên không dám tùy tiện vào trong.

Tinh Trầm nghe vậy thì cắn cắn que kẹo trong miệng, vẻ mặt cũng có chút nghi ngờ.

Lúc này, một bác sĩ cầm trong tay hộp dụng cụ nhỏ màu đen, tay kia cầm bơm kim tiêm chứa thuốc màu đen, trầm giọng mở miệng nói: “Tình hình này quá nguy hiểm, nhất định phải lập tức tiêm cho đại thiếu gia một ống thuốc an thần!”

Bùi Nam Nhứ nhìn chằm chằm bơm kim tiêm trong tay bác sĩ kia, lông mày nhíu chặt: “Giáo sư Đàm, không phải các người nói, thuốc an thần này mới được nghiên cứu nên có tác dụng phụ rất lớn sao?”

Tần Hoan cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, cơ thể của anh Duật đang vô cùng yếu, lúc này lại tiêm thứ đồ chơi đó vào thì ai mà chịu được chứ?”

Tinh Trầm mở miệng: “Trên thực tế thì không nên, chỉ cần Lâm tiểu thư ở đây thì anh Duật sẽ không mất khống chế, chưa từng có ngoại lệ. Trừ khi...”

Bùi Nam Nhứ biết Tinh Trầm có ý gì, lập tức mở miệng giải thích: “Trong khoảng thời gian này quan hệ của hai người họ rất tốt, trước khi đi tôi còn thấy anh ấy làm cơm tối cho cô Lâm.”

Tần Hoan nghe xong, lập tức lộ ra biểu cảm kinh dị: “Anh Duật nấu cơm cho Lâm Yên!!! Sao anh lại để cho anh Duật nấu cơm cho cô ấy ăn chứ? Xong, xong rồi! Cô ấy ăn xong cơm anh Duật nấu chắc chắn là sẽ chia tay anh ấy!”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.