Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 40: Chương 40: Cổ Đại. Đẩy Ngã Hoàng Đế 10




Nam nhân vừa đi vào liền liên tục trừi sáp, tiểu huyệt Diệp Huyên không chịu nổi dị vật xâm nhập, mị thịt vô thức mấp máy, muốn đem côn thịt Tiêu Diệp đẩy ra ngoài. “Thật nhanh…” Tiêu Diệp dùng tay niết tiểu hoa châu của Diệp Huyên, đúng, chính là loại cảm giác này. Hắn nhớ tới tối hôm đó bên bờ ôn tuyền, cảm giác khít khao khiến hắn dường như sắp phát điên. Hoa huyệt nữ nhân ấm áp, ướt át, hắn đem nơi cứng rắn nhất cũng yếu ớt nhất của mình đâm vào, mị thịt gắt gao bao lấy hắn, trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình như nằm trong mây.

Mãnh liệt khoái cảm khiến hắn khắc chế không được dục vọng bạo ngược, hắn muốn hung hăng chà đạp khối thân thể này, trừng phạt nàng, tra tấn nàng, sáp nàng đến kêu khóc không thôi, đem nàng bụng nhỏ đều quán đầy tinh dịch! Mà hắn cũng làm y như vậy, tiểu huyệt Diệp Huyên vì bị nam nhân thô bạo tra tấn đã thũng sưng không chịu nổi, cảm giác như vách tường trong hoa kính sắp bị xé rách.

Lúc này, hai nàng bị Tiêu Diệp buộc lại, côn thịt trong người giống như thanh sắt đỏ rực, thiêu đốt nàng run rẩy. Đã cách nhiều ngày, cảnh tượng lại trùng hợp một cách kỳ dị. Không thể khóc, không thể khóc... Diệp Huyên không ngừng tự nói với mình, nàng tuyệt đối không thể ở trước mặt Tiêu Diệp bày ra vẻ yếu đuối, chẳng qua cảm giác đau đớm khiến mặt nàng trắng bệch. “Cầm thú...” Nàng chỉ có thể cắn chặt răng, “Ngươi là cầm thú không hiểu đạo lý luân thường.”

Tiêu Diệp cười lạnh đem Diệp Huyên đặt lên giường, hắn túm lấy hai chân nàng tách ra, xoay người khóa ngồi trên người Diệp Huyên. Nhũ phong cao ngất bị hắn dùng hai chân Diệp Huyên đè lại, đem thân thể nàng ép buộc thành độ cong không thể tưởng tượng được, cả người bị hắn đè nặng lên. “Nhìn cho rõ xem cầm thú làm ngươi như thế nào, mẫu hậu.” Tiêu Diệp lại đem côn thịt sáp vào, hắn chậm rãi mà nặng nề đâm vào, mỗi lầm đâm vào đều đỉnh đến hoa tâm mềm mại của Diệp Huyên.

Cằm Diệp Huyên bị hắn giữ chặt, bị đứa con mà mình nuôi dạy ép buộc nhìn một màn gian dâm hương diễm. Phấn nộn huyệt khẩu bị Tiêu Diệp sáp thành đỏ au như hoa hồng, dưới dáng nam nhân không ngừng chuyển động, mỗi một lần trầm xuống đều như ngồi lên hoa hộ nữ nhân. Huyệt khẩu bị một căn dương vật đỏ đậm dữ tợn không ngừng tiến tiến xuất xuất banh rộng, trên thân dương vật nổi đầy gân xanh, dâm thủy cùng tiền tinh hòa vào nhau, đem toàn thân cây gậy thô to đó thấm ướt. Dưới gốc dương vật hai khỏa túi thịt lông cũng đồng dạng ướt sũng, hoa dịch vẩy ra cũng thấm ướt lông mao đen sì của Tiêu Diệp, hình ảnh vô cùng dâm mỹ.

“Đẹp mắt sao, mẫu hậu, cây gậy của Cửu lang lớn hay không lớn, làm ngươi có thoải mái không...” Tiêu Diệp cắn cắn hai khỏa núm vú yêu kiều, ở trên ngực Diệp Huyên lưu lại vết nước, “Ta biết ngươi đang rất thoải mái, chảy nhiều nước như vậy... Tiểu tao huyệt giáp nhanh như vậy, muốn cây gậy lớn của Cửu lang sáp vào, sáp mẫu hậu thật thoải mái đúng không?”

Lời nói trong miệng Tiêu Diệp càng ngày càng hạ lưu, động tác trừu sáp của hắn cũng càng lúc càng tàn nhẫn. Trong hoa kính cảm giác đau đớn khiến Diệp Huyên như chết lặng, Diệp Huyên cảm giác được có chút gì đó nóng nóng chảy ra, nàng biết đó không phải là dâm thủy phun ra khi động tình mà là máu.

“Đau... Đau quá...” Nàng vẫn luôn cắn chặt quai hàm cuối cùng cũng không chịu nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, nước mắt như chuỗi ngọc châu bị cắt đứt ào ào rơi xuống, “Đau quá...” Nàng không biết là đau đớn trên thân thể, hay là tâm của nàng.

Động tác của Tiêu Diệp chậm rãi ngừng lại, ánh mắt có phần hoảng hốt, tay phải dừng ở giữa không trung một chút mới hạ xuống lau đi nước mắt trên mặt Diệp Huyên: “Đừng, đừng khóc.”

Câu này vừa bật ra khỏi miệng, Diệp Huyên bỗng lớn tiếng òa khóc. Thương tâm cùng ủy khuất tích lũy hồi lâu cuối cùng cũng được phát tiết, nàng khóc đến nỗi không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục. Tiêu Diệp chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thất thố đến vậy của Diệp Huyên, ở trong trí nhớ của hắn, nương nương vĩnh viễn ôn nhu tươi cười, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách nàng cùng mọi thứ xung quanh, khí chất thanh nhã thoát tục, khiến người khác không dám đến gần. Dù là thời điểm bị hắn cường bạo, nàng cũng chỉ cắn chặt răng, tuyệt không lộ ra một chút yếu đuối.

Trong lòng Tiêu Diệp luôn nghĩ như vậy, mới khiến hắn liều lĩnh chàn đạp nàng. Hắn biết là sẽ khiến Diệp Huyên đau, nhưng lại không có cách nào khắc chế cảm xúc điên cuồng kia trong lòng, muốn nàng kêu khóc, muốn nhìn thấy nàng mềm yếu cầu xin, muốn nàng... ỷ lại bản thân. Giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng khóc, nhưng Tiêu Diệp lại cảm thấy trái tim nặng trĩu, hối hận đến mức muốn cho bản thân một cái tát. “Đừng khóc.” Hắn luống cuống lau đi nước mắt trên mặt Diệp Huyên, dè dặt cẩn trọng đem côn thịt rút ra. Diệp Huyên đang khóc nức nở bị cảm giác đau đớn đánh úp tới. Tiêu Diệp vừa thấy huyệt khẩu co lại rồi phun ra một cỗ tơ máu cùng trọc dịch, hắn vội vươn ngón tay sờ vào, quả nhiên, bị thương càng nghiêm trọng hơn rồi.

Hắn thở dài, lấy lọ Trân Châu cao bị quăng một góc, đem thuốc mỡ bôi khắp thân nhục bổng, chuẩn bị đem côn thịt cắm vào. Diệp Huyên đang khóc thút thít con rúm lại một chút: “Ngươi muốn làm gì?”

Nhìn bộ dạng chọc người trìu mếm như vậy của nàng, trong lòng Tiêu Diệp mềm nhũn, cảm giác đau lòng như thủy triều dâng lên. Hắn ôm Diệp Huyên vào trong ngực, ôn nhu hôn lên trán nàng: “Đừng sợ, thuốc này sau khi làm nóng lên hiệu quả mới tốt.” Côn thịt lại một lần nữa cắm vào, lúc này động tác của hắn hết sức mềm nhẹ. Tiêu Diệp vuốt ve tiểu hoa châu để Diệp Huyên thả lỏng người, đợi đến khi côn thịt hoàn toàn sáp vào, hắn mới chậm rãi co rúm bổng thân, cọ xát mọi góc trong hoa kính rồi mới dừng lại.

Diệp Huyên cuộn người trong ngực hắn, cảm giác được một cỗ mát mẻ tràn ngập trong hoa huyệt, cảm giác thoải mái qua đi, nàng bị côn thịt ma sát đến tê dại, lúc đầu còn có chút trướng, nhưng rất nhanh, nàng liền thoải mái đến ánh mắt đều mị lên.

Tiêu Diệp vuốt ve người nàng, giống như đùa giỡn mèo con: “Còn đau hay không?”

“Có.” Diệp Huyên lên tiếng, trong lòng nàng cũng có chút ngọt ngào, nhưng lại cảm thấy không thể vì chút biểu hiện ôn nhu của Tiêu Diệp liền tha thứ cho hắn, vì thế xoay mặt đi, chỉ để lại cho Tiêu Diệp một cái gáy.

Tiêu Diệp tự biết mình đuối lý, từ phía sau ôm lấy eo nàng: “Mau ngủ đi.”

Một lúc lâu sau, Diệp Huyên mới nói: “Vậy ngươi mau ra ngoài.”

“Ta để lại bên trong, cam đoan không nháo ngươi.” Bị mị thịt trong hoa huyệt hút lấy mà lại không thể động, Tiêu Diệp cũng không mấy thoải mái, hắn giải thích, “Nơi đó của ngươi rất mềm mại, không để Trân Châu cao phát huy toàn bộ công dụng, miệng vết thương sẽ khép lại rất chậm.”

Diệp Huyên thầm mắng trong bụng, đó còn không phải là do ngươi. Nhưng nàng biết Tiêu Diệp thương tiếc nàng, mặc dù làm vậy hắn có chiếm được một chút tiện nghi. Hai người nói thêm vài câu, Diệp Huyên bị Tiêu Diệp giày vò quá mệt mỏi, liền mơ màng thiếp đi trong lòng Tiêu Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.