Đêm hôm khuya khoắt, sao lại đưa Trân Châu cao giờ này?
Ánh mắt Diệp Huyên trầm xuống: “Làm khó Cửu lang nhớ đến ta, đêm đã khuya, ngươi vẫn là sớm trở về tẩm cung nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Diệp lại từng bước tới gần nàng: “Không vội, ta có một chút chuyện
không rõ. Mấy ngày trước nương nương nói mình chỉ bị một vết thương nhỏ, sao mới qua ba ngày, một lọ thuốc mỡ đã hết rồi?”
Nhất thời trong lòng Diệp Huyên rơi lộp bộp, sắc mặt nàng trầm xuống,
trong miệng vẫn thản nhiên nói: “Ta đây thế nào lại không biết, làm mẫu
thân bôi chút thuốc mà còn phải xin ý chỉ của ngươi.”
“Nương nương nói quá lời.” Tiêu Diệp bước đến trước mặt Diệp Huyên, nét tươi cười trên mặt hắn khiến Diệp Huyên đoán không ra, “Quan tâm quá sẽ loạn, ta sợ thương thế của nương nương nghiêm trọng, đã nhiều ngày lo
lắng không thôi. Thỉnh nương nương cho Cửu lang xem vết thương, nếu
không nghiêm trọng, ta tự nhiên là vui mừng. Nếu nghiêm trọng, vẫn nên
kêu thái y tới xem thử.”
“Làm càn!” Diệp Huyên lớn tiếng quát, “Đường đường là thiên tử thế nhưng có thể nói ra những lời vô lễ bậc này, ngươi ngay cả việc nam nữ khác
biệt mà cúng không hiểu?”
Nụ cười trên mặt của Tiêu Diệp lại càng sâu: “Nương nương nói lời này là không đúng, nương nương là mẫu, Cửu lang là tử. Giữa mẫu tử, làm gì có
chuyện nam nữ khác biệt.”
Diệp Huyên cười lạnh một tiếng: “Nhi đại tránh mẫu, nữ đại tránh phụ.
Ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, giờ lại nói mấy câu vớ vẩn
như này.” Nàng vung tay áo, kiệt lực che giấu sự kinh hãi nơi đáy mắt,
quay đầu đi: “Cửu lang, hôm nay ngươi quá vô lễ, ngươi quay về xem xét
lại mình cho tốt.”
Nàng thấy phía sau im lặng, tưởng rằng Tiêu Diệp đã ngoan ngoãn đi rồi, không nghĩ tới eo nhỏ đột nhiên bị một bàn tay to ôm lấy, Tiêu Diệp ở
bên tai nàng thổi khí: “Còn thỉnh nương nương dạy ta, nếu làm mẫu thân
mà bị con mình chiếm đoạt, về sau nên tránh hay không nên tránh?”
Những lời này giống như sét đánh bên tai, hai chân Diệp Huyên nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Tiêu Diệp thuận thế đỡ lấy nàng, duỗi tay tìm được nơi giữa hai chân Diệp Huyên, cách một lớp vải đè lên hoa
huyệt: “Chỉ sợ nương nương là bị thương ở chỗ này đi.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Diệp Huyên cảm thấy giọng nói của mình cũng
run lên, quả nhiên hắn đã biết. Nếu lúc đầu hắn chỉ mới hoài nghi, biểu
hiện bây giờ của Diệp Huyên đã chứng thực suy đoán của Tiêu Diệp. Nhưng
Diệp Huyên tuyệt đối không thể thừa nhận việc này, nàng tránh thoát khỏi vòng tay hắn, lạnh lùng nhìn hắn, “Cửu lang, ta dưỡng dục ngươi đến hôm nay, ngươi lại muốn hồi báo ta như vậy? Không chỉ dùng lới nói khinh
bạc ta, lại phỏng đoán việc dơ bẩn như thế. Phần tình cảm mẫu tử này,
ngươi đến cùng là có còn cần hay không?”
Tiêu Diệp bỗng nhiên im lặng, hắn im lặng nhìn Diệp Huyên, đồng tử của hắn càng ngày càng tối, càng ngày càng trầm xuống. Diệp Huyên kìm không được mà rùng mình, nguy hiểm bất ngờ ập đến, khiến nàng trốn tránh theo bản năng, bằng không…
“Tình cảm mẫu tử?” Ngữ khí của Tiêu Diệp mang theo chút mỉa mai lặp lại
bốn chữ này một lần nữa, “Tình cảm mẫu tử…” Hắn vươn tay, đem Diệp Huyên kéo vào trong lòng. Xoẹt một tiếng xé rách tiết khố Diệp Huyên. Ngón
tay thô lỗ cắm vào nơi giữa hai chân Diệp Huyên, dưới tình huống không
chút tiền diễn hắn thô lỗ cắm vào như vậy, khiến Diệp Huyên đau đến nỗi
co rúm người lại, chợt nghe nam nhân ở bên tai nàng cười lạnh nói: “Sáp
cũng đã sáp rồi, còn nói cái gì mà tình cảm mẫu tử.”
“Ngươi… ngươi là cầm thú.” Diệp Huyên cố nén cảm giác đau đớn, cắn răng căm hận nói.
“Cầm thú?” Tiêu Diệp đem Diệp Huyên gắt gao ôm vào ngực, tay phải xoa
nắn gò má mềm mại của Diệp Huyên, “Nếu không phải là cầm thú, làm sao có thể đối với nương nương làm ra loại sự tình này.” Môi mỏng của hắn dao
động trên mặt Diệp Huyên, “Chỉ có điều nương nương cảm thấy việc này là
dơ bẩn nhưng cái miệng nhỏ nhắn kêu cũng không nhỏ.” Hắn bỗng nhiên cắn
lên môi Diệp Huyên, đem đầu lưỡi vói vào.
“Đừng!” Đầu Diệp Huyên bị hắn cố định, chỉ có thể bị động thừa nhận nam nhân bừa bãi tàn sát trong miệng. Nụ hôn này giống như mưa rền sấm dữ,
đầu lưỡi Tiêu Diệp lướt qua mỗi cái răng của nàng, cuốn lấy cái lưỡi
thơm tho, liều mạng triền miên, dường như muốn nuốt luôn đầu lưỡi Diệp
Huyên.
Tiêu Diệp vừa hôn Diệp Huyên, vừa cởi bỏ ngọc đái bên hông, đem căn
côn thịt đang chờ phát động kéo ra. Diệp Huyên cảm giác được một trận
nhiệt khí đánh úp tới, sau đó, quy đầu to lớn cứng rắn đã đặt tại huyệt
khẩu của nàng.
“Ngươi buông ta ra!” Nàng kịch liệt giãy giụa đối với Tiêu Diệp không
chút tác dụng, ngược lại vì thân thể không ngừng vặn vẹo lại khiến côn
thịt Tiêu Diệp bừng bừng hưng phấn hơn. Cảm thấy được quy đầu đang đội
mở bối thịt, bắt đầu sáp nhập hoa kính, Diệp Huyên hoảng sợ nói. “Ngươi
dừng lại! chúng ta không thể như vậy… Đây là sai lầm, ta là mẫu hậu của
ngươi a!”
“Đúng vậy.” Đầu ngón tay của Tiêu Diệp mơn trớn trên môi Diệp Huyên, vẻ
mặt của hắn vẫn ôn nhu như trước, lại ẩn ẩn chút cuồng nhiệt kỳ dị,
“Ngươi không chỉ là mẫu hậu của ta, mà còn là thái hậu đương triều.” Môi hắn dán lên vành tai Diệp Huyên, “Nam nhân khắp thiên hạ, cũng chỉ có
mình ta mới có tư cách làm ngươi.” Nói xong, hắn ưỡn thẳng thắt lưng,
đem côn thịt cắm thật sâu vào trong thân thể nữ nhân.
==================================================
Tiêu Diệp: Sáp đều sáp, còn nói cái gì mẫu tử tình cảm
Tác giả: Nếu không sáp đâu?
Tiêu Diệp: Sớm hay muộn cũng muốn sáp, càng không cần giảng
Tác giả:...
Dự cảm đến này Chương phát ra đến sẽ bị đánh, ta thực không phải cố ý tạp thịt