Thời gian một ngày của mỗi người là 24 giờ, không hơn không kém. Đó là về phần độc thân. Riêng khi ta bắt đầu sống chung với một người khác, mọi chuyện sẽ bắt đầu thay đổi. Việc gì cũng nhân đôi, chén bát cũng nhân đôi, quần áo cũng nhân đôi, thức ăn cũng nhân đôi... Lập An Hạ cứ tưởng hôn nhân vốn dĩ rất dễ dàng, chỉ cần mỗi bên nhường nhịn nhau một chút. Thật không ngờ... Người chồng này của cô lạnh như băng, ngoài những người bạn thân ra còn lại lúc nào cũng trầm trầm khó hiểu, nói năng lại rất tùy tiện, không sợ người khác đau lòng.
Hôm nay là chủ nhật. Lập An Hạ dậy rất sớm, quét dọn hết tầng này lên tầng khác. Cũng không hiểu sao, phòng cuối cùng của lầu ba, cửa lại được sơn trắng tinh. Trong khi những cửa khác thì vẫn được sơn đen bình thường. Cô hơi do dự, vặn một cái xem có khóa hay không, nhưng thật kì lạ, lại không có khóa! Chắc là không có gì! Nghĩ vậy Lập An Hạ xách xô nước đi vào trong.
Oa!!! Thật sự rất đẹp a!!! Đẹp chết đi được! Cả không gian như bừng sáng, lấp lánh như một vạt nắng vừa xuyên qua. Lập An Hạ đứng dậy kéo rèm, không kìm được mà xuýt xoa mấy tiếng. Từ đây nhìn xuống, có thể thấy biết bao nhiêu là thứ trùng trùng điệp điệp, đẹp không tả xiết! Cô nhìn lên bức tường, khẽ đưa tay chạm vào. Là hình một cô gái trẻ đang quay lưng lại. Dáng người này khá gầy, tóc màu hạt dẻ rất đẹp. Bên cạnh cô là một chàng sinh viên, không khó để nhận ra là Mục Tống Thần. Hai người đang tung tăng trên thảo nguyên. Hắn lại có kiên nhẫn sai thợ vẽ lại bức này! Chắc đây là cô gái trong lòng của hắn. Lập An Hạ chống tay xuống bàn, lui lại một bước để nhìn rõ bao quát.
Đột nhiên có tiếng choang! một cái! Bức ảnh trên bàn bị cánh tay cô vô tình đẩy xuống! Trong lúc Lập An Hạ còn đang ngơ ngẩn, tiếng rít của Mục Tống Thần đã kéo cô trở lại hiện thực.
- Lập An Hạ! Người phụ nữ này! Cô đang làm cái quái gì trong căn phòng này thế?
- Ơ... Tôi quét dọn, quét dọn...
- Shit! - Mục Tống Thần chửi bậy một tiếng, tiến lên phía trước vội vã nhặt lại khung hình. - Dọn? Cô dọn caí gì vậy hả? Ai cho cô động vào bức ảnh này? Ai cho cô vào căn phòng này?
- Tôi...
- Biến! Cô biến ra khỏi đây! Biến ngay cho tôi!
- Này..! Tên kia, anh vừa vừa phải phải thôi nhé! - Lập An Hạ bắt đầu “xù lông nhím” - Tôi dọn dẹp không công cho anh chưa kêu ca thì thôi, la lối lớn tiếng cái gì? Dù gì cũng chỉ là một tấm hình vô tri vô giác, cần gì xé toạc lớn như vậy chứ? Tôi cũng là vô tình đụng phải, có cố ý đâu! Còn nữa, anh không dán biển cấm, làm sao tôi biết không thể vào đây? Sao? Phòng này là hầm bí mật chứa đựng trái tim anh à? Ok, tôi biến...
“Chát!“. Tay Mục Tống Thần run run hạ xuống. Lần đầu tiên có người dám dùng cái lối không nể nang này nói chuyện với hắn! Lần đâu tiên! Và còn là vợ hắn nữa chứ! Cô gái này rất cả gan! Rất cả gan!
“Ào!“. Lập An Hạ cúi người xách cả xô nước đổ từ trên đầu hắn đổ xuống. Cô không phải là nữ chính cao thượng! Cô không phải là một người phụ nữ giỏi chịu đựng! Tát cô? Vì người phụ nữ trong lòng hắn? Vì tấm ảnh vô tri vô giác? Vì căn phòng màu trắng xinh đẹp này? Nục cười! Cô cũng không thèm đứng sững, không thèm run run nói mấy câu đau lòng như trong tiểu thuyết a!
- Mục Tống Thần! Anh cảm thấy anh là bá chủ thiên hạ sao? Mời tuột xuống khỏi cái cột điện bằng đồ chơi đi! Tát tôi? Chưa đến phiên anh! Nhớ cô gái này quá? Được, mời anh đi ngoại tình đi! Nhưng mà... Anh còn dám vũ nhục tôi vì người này một lần nữa... Tôi sẽ cho anh biết, cái giá đắt nhất mà anh chưa từng được trả! Nhớ cho kĩ từng lời mà tôi nói đó! Còn nữa, phiền anh gắn cái biển cấm trước căn phòng này, còn muốn cấm cái gì, nhớ dán hết, đỡ mắc công phải nhắc nhở từng cái!
Lập An Hạ nói xong, xoay người cao ngạo đi ra khỏi phòng, để lại Mục Tống Thần chết sững. Người hắn như một con chuột lột, ướt từ trên xuống dưới. Hắn cong cong khóe miệng, bật cười. Lập An Hạ, tôi, sẽ cho cô nếm mùi trả giá khi chọc giận phải Mục Tống Thần này!
__ Hết chương 6 __