- Ơ? Tiểu Hạ Hạ?
- Mị Nhi?
Lập An Hạ nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, không khỏi bất ngờ. Lan Mị thân phận cao quý, sao lại có thể đi vào một nơi thấp kém thế này?
- Đã bao em đừng gọi chị là Mị Nhi!
- Đâu có! Tự dưng thấy chị là em bật ra tiếng đó thôi, không hiểu sao nữa!
- Trời đất! Hạ Hạ - Lan Mị xoa xoa gò má cô - Ai đánh em đây a?
- Chị ăn sáng chưa?
- Chưa.
- Bà Uông, cho cháu thêm một phần hủ tiếu thịt heo nữa! - Lập An Hạ gọi với ra ngoài.
- Được rồi, Hạ Hạ, có chuyện gì?
Lập An Hạ kể cho Lan Mị nghe từ đầu đến cuối. Lúc dừng lại, cô thấy Lan Mị có chút thâm trầm, ánh mắt lộ ra vài phần phức tạp.
- Hạ, thật ra... Haizz... Thần yêu cô gái đó rất sâu đậm, yêu cũng hơn 5 năm rồi... Cô ấy và Thần ngày trước rất hòa hợp, vô cùng hạnh phúc. Sau đó đột nhiên bị tai nạn đường thủy... Thần điên cuồng đi tìm, đến nhà cô ấy thì nghe nói lúc đưa lên bờ nước đã vào đến não, phải nhanh chóng đưa ra nước ngoài chữa trị. Thần một mực muốn đi theo, quỳ dưới nhà cô ta 3 ngày 3 đêm. Nhưng cha mẹ cô ta nhất quyết không cho, họ không thích Thần. Rồi Thần mất liên lạc với cô ấy đến tận bây giờ, kể ra cũng đã hơn bốn năm...
Lập An Hạ ngỡ ngàng. Thật sự! Cô không ngờ một con người như hắn, lại có một tình yêu sâu nặng như vậy. Những lời cô nói với hắn lúc sáng, hình như... Có chút vô lương tâm! Mà cô gái này... Hoàn cảnh khá giống với Diệu Chi a! Hòa Diệu Chi cũng bị như vậy cho nên mới ra xa người bạn thân là cô đây a! Lan Mị vỗ vỗ tay cô.
- Hạ Hạ, Thần bây giờ đã không còn yêu cô ta nữa... Chỉ là vì cô gái đó giống như một vết sẹo cũ, không muốn bị người ta cào lại cho chảy máu nữa, cho nên em đừng trách hắn ta! Thật ra Thần không lạnh lùng như em nghĩ, chỉ vì cậu ấy không giỏi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, cũng không thân quen với em. Em thử xem, nếu mở rộng lòng ra một chút đón nhận Thần, không chừng hắn ta lại nói nhiều với em hơn cả chị nữa đó!
- Thật ạ?
- Đương nhiên! Em có nhớ sợi dây chuyền hắn tặng em không?
- ... Có.
- Mẫu đó hắn phải mất cả một tuần xem kĩ lưỡng trên mạng, sau vì không có thời gian, sai chị và tên Hạo đi nhận giùm. Chị chưa từng thấy hắn vì ai mà hao tâm tổn lực như vậy! Em đừng nghĩ chị là bạn chí cốt nên nói đỡ cho hắn. Chị trước giờ có sao nói đó, không giỏi biện minh. Chỉ là, Thần thực sự không tệ, em đừng quá bài xích hắn, dù sao cả hai cũng đã là vợ chồng.
***
Mục Tống Thần vừa đặt giày lên kệ, đã ngửi thấy mùi thức ăn từ trong bếp đi ra. Hắn nhẹ nhàng đi vào, nhìn người vợ nhỏ của mình đang nấu ăn. Lòng hắn đột nhiên thật ấm áp. “Gia đình” - đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận được? Mục Tống Thần xoa xoa cằm, nghĩ đến việc cô làm lúc sáng, trong lòng vẫn còn một mảng tức giận to tướng. Hắn lách qua cửa phòng, khẽ khàng bước vào trong bếp. Lập An Hạ đang hát, một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng.
Lập An Hạ đang lúi húi làm, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thanh mát quen thuộc, nhanh chóng xoay đầu lại. Quả nhiên! Cô bưng ra hai đĩa mì cay, lấy hai ly nước cam từ trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, từ từ nói:
- Ăn thôi!
- ... - Mục Tống Thần im lặng, cô biết hắn đang giận chuyện ban sáng.
- À... Ừm... Thật ra... - Lập An Hạ tay cầm nĩa có chút do dự - Chuyện ban sáng... Tôi đúng là có hơi quá đáng... Ừm... Tôi... Thật ra tôi cũng không biết anh và cô ấy... Tôi xin lỗi...
Xin lỗi? Nếu một tiếng xin lỗi có thể hàn gắn tất cả, Mục Tống Thần đã không hận người con gái kia đến vậy! Hắn hiểu, yêu đã không còn, chỉ là... có một số việc, cho dù không còn cảm xúc, vẫn cứ day dứt trong tim. Nhưng không phủ nhận... Tiếng xin lỗi của cô vợ nhỏ làm hắn có chút... cảm động.
- Cô có thể không cần phí thời gian vào những việc này!
- Sao vậy? Tôi nấu không ngon sao?
- Không phải! Tôi thấy mỗi người chúng ta đều có công việc riêng, đều rất bận rộn, có thể thuê người giúp việc. Hai dì cháu bà Từ phải chuyện sang một nơi ở khác của tôi để dọn dẹp, không thể quay lại đây được.
- Không cần! Những việc nhỏ này tự tôi có thể làm.
Gì chứ? Cô ở nhà của hắn, tiền nước, điện, mạng, điện thoại... đều do hắn trả. Cô cũng đâu thể nợ hắn nhiều như thế! Huống chi, hắn và cô cũng không có thân thiết... Thật ra, Lập An Hạ chỉ có một ước muốn nho nhỏ... Một người thực sự yêu cô, một người cô thật sự yêu thương...
“Em thử xem... Mở lòng ra một chút đón nhận Thần...”
- À...
- Tôi...
Lập An Hạ xua tay.
- Anh nói đi!
- À... Cái bài hát hồi nãy cô hát ấy... Nó...
- “Ngã rẽ kế tiếp có phải là anh“.
- “Ngã rẽ kế tiếp có phải là anh”?
- “Em vẫn mong một ngày. Có một người nhìn vào mắt em. Từng ngày trải qua cay đắng ngọt bùi...”
Lập An Hạ nói từng câu nhỏ, nói cho hắn nghe ý nghĩa của bài hát. Dáng điệu của cả hai đều rất e ngại, nhìn vào thật giống... một cặp đôi vừa mới hẹn hò lần đầu tiên..!
Sau đó, cả hai nói cùng nhau nói rất nhiều rất nhiều. Kỳ thực, đây mới chính là thứ mang tên “hạnh phúc“. Không cần tiền, không cần vinh hoa, không cần những lời lẽ ngon ngọt nhưng giả dối, thứ cần thiết cho một mối quan hệ, chỉ đơn giản là lòng chân thành và sự chân thật của chúng ta!
Giây phút này, Mục Tống Thần hắn không biết... Người hắn đang nói chuyện, sau này, sau một chút nữa thôi, sẽ chính là người cầm một con dao, trực tiếp đâm thủng trái tim của hắn... khiến Mục Tống Thần đau đến mức khắc cốt ghi tâm, đến mức cả đời này hắn không thể nào quên đi, đau đến mức chảy nước mắt...
“Càng muốn dựa gần vào trái tim em, lại càng xa cách...”
___ Hết chương 7 ____