Tiệc ăn tàn, cũng là lúc thú vui chơi nổi lên. Lan Mị cầm micro đứng giữa gian phòng lớn, hô to:
- Chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã cùng tôi tham gia buổi tiệc sinh nhật này! Chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu mở màn cho một đêm hoan lạc nhé?
Phía dưới lập tức hình thành từng đợt sóng mạnh mẽ hưởng ứng, tiếng hú hét to như tiếng sấm rền. Trái ngược với khung cảnh kia, Lập An Hạ cùng Mục Tống Thần thu mình vào trong một góc nhỏ. Cô khuấy đều ly cocktail trái cây hòa với rượu rum, mắt bắn đầy những tia thèm thuồng. Mục Tống Thần nhìn dáng vẻ của cô, bật cười.
- Ăn ăn ăn, cô còn có sở thích nào nữa không?
- Anh đi chết đi!...
Đang nói giữa chừng, Lập An Hạ đột nhiên vội vã đặt ly cocktail xuống, sau đó phóng như bay ra khỏi cửa. Mục Tống Thần phản ứng không kịp, liền đi theo sau.
- Sao thế? Có chuyện gì?
- Không...
Không có gì cả. Chỉ là, dường như cô vừa nhìn thấy một hình bóng rất quen thuộc.
Hòa Diệu Chi, có thể nói cho tớ biết, vì sao lúc đó cậu lại rời đi không?
____
Tầm hơn mười một giờ, mọi người bắt đầu hạ nhiệt xuống. Nhưng vẫn chưa có ai là muốn đi ngủ, những ai mệt thì đã lủi về phòng trước từ lâu. Lan Mị có vẻ rất vui vẻ và sảng khoái, nháy mắt với Lập An Hạ một cái. Tối nay, cô thật sự không ngủ được nên mon men ra đây.
- Chúng ta chơi trò nhỏ trước khi ai về phòng nấy nhé, Sự thật - Mạo hiểm, được không?
- Chơi chơi chơi! - Trần Hạo và Hàn Thu vô cùng cao hứng, không hẹn cùng ngồi ngay ngắn vào vị trí.
- Vậy chúng ta...
- Tiểu thư, có người muốn gặp chị.
Lan Mị hơi nhíu mày, sau đó không nhanh không chậm đứng lên. Mọi người gần như đổ dồn về phía cửa ra vào, mong chờ xem ai là người muốn gặp Lan Mị vào buổi khuya thế này. Một cô gái! Cô ấy mặc một chiếc đầm trắng vô cùng thuần khiết, tóc để xõa dài tự nhiên, gương mặt xinh đẹp cùng dáng vóc mảnh mai, thềm nụ cười rất tươi. Mọi người cũng không để ý quá nhiều, có lẽ là một người bạn của Lan Mị.
Nhưng Lập An Hạ thì mở lớn cả mắt. Mục Tống Thần chỉ khẽ nhập một ngụm rượu, không nói gì. Trần Hạo và Hàn Thu đồng loạt quay sang nhìn nhau. Chuyện gì đang xảy ra?
- Chị Lan.
- Diệu Chi? Em..? Sao em lại ở đây?
- Em tình cờ có chuyến công tác đến đây, không ngờ lại trúng ngày sinh nhật chị...
- Nào, mau vào đây, tụi chị cũng vừa định chơi trò cuối trước khi ngủ!
- Nhưng mà...
- Đi mau!
Hòa Diệu Chi vừa bước vào, lọt vào tròng mắt nàng vừa vặn là hình ảnh Mục Tống Thần đang uống rượu, và kế bên... là Lập An Hạ! Bàn tay nàng hơi siết chặt lại sau tà váy, nhưng môi vẫn cười.
- Hạ..
- Chi Chi? - Sự tình cờ này khiến cô ngỡ ngàng - Cậu...
- Tô Trạm Hiên, bếp trưởng tài ba của tôi, mau đến đây! - Lan Mị gọi lớn.
Tô Trạm Hiên khẽ cười, dập tắt điếu thuốc dưới chân rồi đi vào. Lướt qua Lập An Hạ, anh vui vẻ nói hai tiếng xin chào. Mục Tống Thần lại trông không có gì là phấn khích, hắn chỉ khẽ siết chặt tay An Hạ khi thấy cô đáp lại anh.
- Mọi người, cùng chơi đi! - Lan Mị quay đầu về phái đám đông, chỉ thấy tất-cả vô cùng hứng thú nhìn bảy người bọn họ.
- Tuyên bố không chơi! Tôi thích xem những người nổi tiếng thường hỏi nhau những gì thôi.
- Bảy người chơi đi, chúng tôi chỉ nghe và tung trên trang báo những gì hay ho thôi.
- Phải đó...
- Được rồi, vậy theo đề nghị của mọi người, chúng ta bắt đầu! Sự thật - Mạo hiểm, không cần giải thích thêm nữa nhỉ? Mỗi người sẽ có một chai rượu, ai uống hết chai rượu đó sẽ thua nhé!
Vậy mình sẽ uống hết đầu tiên, sau đó rút khỏi cuộc chơi một cách an toàn. Lập An Hạ nhủ thầm.
- Nhưng lần này ai là người thua đầu tiên, sẽ phải cởi áo nhảy xuống biển bơi hai vòng trước sự chứng kiến của mỗi người xung quanh!
- Cái gì? - An Hạ trợn mắt - Quy định gì thế kia?
- Vui mà vui mà! - Trần Hạo vỗ vai cô.
- Đúng đấy Tiểu Hạ Hạ, chúng ta chơi thôi! - Hàn Thu mong chờ.
- Mọi người muốn ai xoay trước nào? - Lan Mị nhìn về phía đám đông.
- Cô gái lạ mặt vừa đến!
- Diệu Chi, nào!
Hòa Diệu Chi bẽn lẽn nở một nụ cười. Nàng cầm lấy chai rượu, và xoay. Mọi người chăm chú nhìn và chờ đợi. Bong!
- Anh Hàn Thu... - Nàng ranh mãnh nói. - Anh chọn gì đây?
- Mạo hiểm mạo hiểm!
- Được thôi, hãy hôn một chàng trai mà anh cho là xứng đáng làm thụ nhất đi nào!
Đám đông ồ to lên. Trần Hạo cười ha hả.
- Em gái à, em độc thật đấy!
- Được thôi! - Hàn Thu nhún vai tỏ vẻ bất cần sau đó chạy tới và hôn... vệ sĩ của Lan Mị!
- Phụt!!! - Vài người phun hẳn ngụm rượu ra khỏi miệng, đám đông cuồng nhiệt vỗ tay lớn hơn.
Chàng vệ sĩ xấu số sững người ra, lúng túng không biết phải làm gì. Hàn Thu nháy mắt với Hòa Diệu Chi:
- Đúng ý em rồi chứ?
- Vâng, chính là nó!
Mọi người cười nghiêng ngả. Lượt xoay tiếp theo...
- Hehehe, Thần à... - Hàn Thu kéo dài giọng ra. - Có phải nên chọn mạo hiểm một chút không?
- Sự thật. - Hắn lạnh lùng nhả ra hai chữ.
- Sự thật thì sự thật... - Hàn Thu nhếch môi - Tư thế yêu thích nhất của hai người khi làm cái đó là gì?
- Khụ khụ khụ... - Vài giọt cocktail vừa chui vào họng An Hạ đột nhiên trào lên làm cô không kịp phản ứng.
Mục Tống Thần chỉ khẽ cười khẩy, nhưng mắt thì phóng dao hướng về phía Hàn Thu. Lan Mị và Trần Hạo có lẽ là hai người tò mò nhất, nhìn biểu hiện đôi vợ chồng nào đấy mà cười tít mắt. Lập An Hạ đỏ lựng cả mặt, mồ hôi lạnh túa ra cả hai lòng bàn tay. Đám đông lại càng thích thú tợn, đầy thú vị nhìn về phía hắn. Chỉ có, Hòa Diệu Chi sắc mặt thoáng vẻ tái nhợt nhưng cúi thấp đầu để che đi, hai bàn tay run rẩy bấu chặt vào nhau giấu dưới hai mép váy.
- Trả lời đi nào, cậu bạn! - Hàn Thu chớp mắt ra vẻ vô tội - Hay là cậu muốn uống rượu đây? Cởi đồ nhảy xuống biển bơi đấy nhé... Mọi người đếm nào...
Một... Hai... Ba...
- Trong bồn tắm, tôi dưới, cô ấy ở trên... - Mục Tống Thần nhấp thêm một ngụm rượu, vênh váo một nụ cười, còn quay sang Lập An Hạ - Phải không nào, em yêu?
Lập An Hạ cắn chặt răng, trong đầu vang lên vô số câu nói nguyền rủa cái tên kia và cả người đặt câu hỏi ngu ngốc đó! Tư thế cái beep! Mặt mũi cô sau này giấu đi đâu đây hả?
Hòa Diệu Chi đưa cánh tay hơi run cầm lấy ly nước lọc trên bàn uống một ngụm, cố gắng giấu đi sự đau đớn của mình. Nhưng là, tròng mắt ướt át của nàng vẫn không thoát khỏi tầm nhìn của Lan Mị. Lan Mị khẽ thở dài trong lòng.
- Oah, thật ngưỡng mộ họ nha! - Vài cặp đôi tíu tít - Người bạn trai kia thật đáng yêu quá đi!
- Hai người cũng ghê gớm lắm nha... - Lan Mị khẽ cười tà - Thần, xoay đi!
Có lẽ vẻ mặt lạnh lùng của hắn làm mọi người hơi căng thẳng. Đám đông chăm chú nhìn theo chai bia từ từ chuyển động, từ từ xoay... Và... Nó muốn Hòa Diệu Chi! Đồng loạt, Trần Hạo, Hàn THu và Lan Mị quay sang nhìn nhau. Lập An Hạ vẫn không nói gì, bởi căn bản cô không biết mối quan hệ của hai người họ.
- Chọn đi? - Hắn nhướng mày.
- Sự... Sự thật.
- Cô bây giờ đã có người yêu chưa?
Lập An Hạ khẽ cau mày. Câu hỏi này có hàm nghĩa gì? Mục Tống Thần từ trước đến giờ vẫn đâu có quan tâm đến vần đề này? Huồng hồ, hình như đây là lần thứ hai cả hai gặp mặt.
Mục Tống Thần khẽ hỏi, tay nhịp nhịp trên bàn. Hắn chỉ muốn Hòa Diệu Chi ổn, bởi dù gì hai người cũng từng là... người yêu cũ. Khi gặp lại, người ta chỉ thường hỏi những vấn đề thế này. Trong lòng Hòa Diệu Chi lại khẽ rung lên một tiếng. Tại sao anh ấy lại hỏi mình vấn đề này? Lẽ nào... anh ấy vẫn còn quan tâm đến mình? Anh ấy vẫn còn... yêu mình?
- Vẫn chưa... - Nàng thỏ thẻ nói.
Kì thực, dáng vẻ của Hòa Diệu Chi vẫn luôn làm người ta yêu mến. Nhẹ nhàng mà dịu dàng, toát lên vẻ nữ tính cùng mềm mại, lại xen kẽ một chút tinh nghịch bỡn cợt, khiến cho người ta sinh ra một cảm giác muốn che chở và yêu thương. Từ thời đi học, Hòa Diệu Chi đã được rất nhiều nam sinh theo đuổi. Đến Lập An Hạ còn cảm thấy rất thích cô bạn này.
- Em gái, có gì làm bạn gái anh nhé!
- Anh đặt hàng trước rồi này!
Một vài tên trong đám hò lên.
- Các anh xếp hàng đi nhé!
Tô Trạm Hiên từ đầu đến cuối chỉ cười cười, bởi anh không hòa hợp được với những người này. Nhưng mà, tiếp đó chai rượu từ tay Hòa Diệu Chi lại gọi tên anh!
- Anh chọn cái gì, bếp trưởng?
- Mạo hiểm đi! - An Hạ gợi ý.
- Mạo hiểm thử xem... - Lan Mị gật gù.
- Vậy... mạo hiểm đi! - Tô Trạm Hiên gật đầu.
Hòa Diệu Chi khẽ suy nghĩ, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ... độc và táo bạo. Nàng cười mỉm:
- Anh... hôn An Hạ đi!
Bùm! Đầu óc của Lập An Hạ bỗng chốc nổ tung. Cậu ấy vừa nói cái gì thế kia?
___ Hết chương 46 ___