- Anh... hôn An Hạ đi!
Bùm! Đầu óc Lập An Hạ chậm rãi nổ đùng một tiếng. Cô ấy vừa nói cái gì thế kia?!
Mọi người xung quanh xì xầm bàn tán. Họ vô cùng thắc mắc, chẳng phải cô An Hạ đó cùng Mục Tống Thần là một đôi sao? Lí do gì cô gái mới đến này lại đưa ra một yêu cầu quá đáng như vậy? Hôn bạn gái của mình trước mặt bạn trai, chẳng phải là rất không nên? Thật ra họ chưa rõ một điều, hai người này không đơn giản chỉ là tình nhân, mà chính là... vợ chồng!
Mục Tống Thần nhíu mày, ánh mắt nhìn Hòa Diệu Chi đầy vẻ bức bối. Rõ ràng đây là chuyện không nên xảy ra! Rõ ràng nàng biết hắn cùng An Hạ đã thiết lập mối quan hệ vợ chồng, vì sao còn vô lí như vậy? Chẳng lẽ... Hòa Diệu Chi thực sự vẫn chưa buông bỏ được chuyện trước kia?
- Yêu cầu này... - Lan Mị khẽ do dự - Có phải...
- Đây là luật chơi mà, đã chơi thì phải tuân thủ thôi! - Hòa Diệu Chi nháy mắt.
Đúng. Đây là trò chơi, có luật lệ, quy tắc đàng hoàng. Người chơi một khi đã chấp nhận chơi thì yêu cầu cho dù có vô lí như thế nào cũng bắt buộc phải tuân theo.
Tô Trạm Hiên trong lòng là một mảnh bối rối, không biết phải làm gì. Anh khẽ nhìn An Hạ, thấy cô cúi gằm mặt, lại càng lúng túng hơn.
- Nào, Trạm Hiên, mau thực hiện đi chứ!
Đám đông dường như có chút phấn khích bạo, không biết ba người này sẽ xử sự như thế nào.
- Cái này... - Anh gãi gãi tóc - Chúng ta...
- Nào, chỉ là một-nụ-hôn thôi mà! - Nàng cười - Anh Mục sẽ không bảo thủ như vậy chứ hả?
Lập An Hạ nhìn Hòa Diệu Chi, không hiểu nàng muốn làm gì. Tại sao..? Cậu biết tớ và Mục Tống Thần là... vợ chồng, vì sao lại còn cố tình đặt ra yêu cầu này chứ..?
- Chỉ là một nụ hôn thôi mà... - Khóe môi Mục Tống Thần nhếch lên cao - Phải không, Mine?
Sắc mặt Lập An Hạ hơi tái lại. Không phải Mục Tống Thần chấp nhận để cô hôn Tô Trạm Hiên chứ? Cô vừa suy nghĩ, thì đột nhiên cánh tay của Mục Tống Thần vươn ra, kéo tay Tô Trạm Hiên đang sững sờ và... Không gian tựa như ngừng lại, tất cả trừng to mắt nhìn hai người đàn ông đang... hôn nhau! Và gần như mọi thứ năm giây sau đó vỡ tung!
- Ồ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Cả đám đông ồ lên như vỡ chợ.
Mắt Lập An Hạ trợn to, khó tin nhìn hai người tuấn tú kia đang hôn-nhau. Là hôn-nhau! Đến Lan Mị, Trần Hạo và Hàn Thu còn run lẩy bẩy. Hòa Diệu Chi tái mặt. Đám đông im phăng phắc trong vài giây, sau đó cả tràng âm thanh bốp bốp đồng loạt vang lên.
- Xong rồi! - Hắn ngồi lại chỗ, lau lau khóe môi - Chẳng phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Tôi cũng đâu có bảo thủ đến thế!
- Nhưng mà người em muốn Trạm Hiên hôn...
- Cô chưa nghe câu tuy hai mà một, tuy hai mà một à? Cô muốn An Hạ hôn anh ta thì tôi hôn cũng như vậy thôi mà? - Mục Tống Thần nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên.
Đám đông tràn đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn hai người họ. Lập An Hạ quay sang nhìn Mục Tống Thần, thấy hắn đang nở một nụ cười tự hào nhìn cô. An Hạ hích mạnh vào sườn ngực hắn, thế nhưng môi lại không kìm được cong lên một đường. Tô Trạm Hiên mấy giây đầu còn hơi sững sờ, nhưng sau đó chỉ khẽ lau đi khóe miệng, cười giễu một tiếng.
Lan Mị bắt đầu cảm thấy trò chơi này nếu tiếp tục kéo dài có lẽ sẽ không ổn, cho nên vội đứng dậy.
- Nào, mọi người, có muốn hít một ít hương vị biển trước khi về phòng ngủ không? Hàn Thu có guitar đó, cùng ra ngoài biển đốt lửa hát đi!
- Có!!!
- Mau, lấy lại đây!
Mục Tống Thần kéo tay Lập An Hạ đứng dậy, cả hai cùng nhau đi ra ngoài phòng hướng về phía bãi cát thấm đẫm vị mặn của biển. Thế nhưng một màn này, trong mắt Hòa Diệu Chi trở nên vô cùng gai góc và đau đớn. Nàng siết chặt tay, hít một hơi sâu giúp bản thân bình tĩnh trở lại.
Tình yêu này, ngay từ lúc bắt đầu đã không buông xuống được rồi.
Mọi người ngồi xung quanh bãi cát thành một vòng tròn lớn. Lan Mị ra lệnh cho người hầu đốt một đám lửa ở giữa, hơi nóng tỏa bùng lên, hòa lẫn với gió biển càng làm mọi người thêm thích thú. Tiếng lách tách từ những đốm lửa vang lên, ấm áp vô cùng. Tóc An Hạ tung bay, Mục Tống Thần đầy yêu chiều vuốt lại cho cô.
Hàn Thu, với chiếc guitar màu cà phê, đã xuất hiện trở lại. Anh vỗ vỗ tay:
- Mọi người, hôm nay để một người đặc biệt chơi một chút nhé? - Còn nhướng mày nhìn Mục Tống Thần, chỉ thấy hắn khẽ trừng mắt.
- Là ai thế? - Đám đông xôn xao.
Hàn Thu nhẹ nhàng đi đến, đặt vào lòng Mục Tống Thần cây guitar, làm hắn trở tay không kịp. Mọi người ngạc nhiên trong vài giây đầu sau đó vỗ tay mạnh hơn. Ôi trời, có lẽ trong mắt mọi người anh ấy trở thành một huyền thoại rồi cũng nên. Lập An Hạ ảo não nghĩ.
- Chơi đi nào!
- Chơi đi!
Hòa Diệu Chi khẽ mỉm cười, nhớ về những năm tháng đó. Hắn và nàng cùng nhau ngồi dưới kí túc, hắn đệm nhạc, nàng hát, bài hát vang vọng cả một góc sân nhỏ, len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim khẽ động của nàng. Nhưng tiếc rằng, đó đã là hồi ức, là dĩ vãng không thể trở lại.
- Được rồi! - Hắn gõ gõ vào thân đàn, quay sang hỏi Lập An Hạ - Tôi đánh, cô hát, được không?
- Không... Tôi... - Hát hò vốn dĩ là sở thích của Lập An Hạ, thế nhưng nhiều người như thế này...
- Em hát đi!
- Đúng đó! Hát đi!
- Hát đi! Hát đi! Hát đi!...
Mọi người hò rất to rất to, giống như lúc chúng ta xem phim và thấy cảnh Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!... Cô bối rối xoa xoa mặt, sau đó gật gật đầu.
- Được rồi, hát thì hát...
Đám đông vỗ tay một tràng dài rồi dừng lại. Mọi người chờ đợi để được nghe cặp đôi của ngày hôm nay cùng song ca.
- Perfect two?
Một cái gật đầu thay cho câu trả lời.
Mục Tống Thần khẽ nhếch môi, tay bắt đầu lướt đi trên những dây đàn một cách điêu luyện. Một tràng âm thanh dịu dàng xuất hiện. Cô xoắn những ngón tay của mình vào nhau, và môi khẽ mở.
You can be the peanut butter to my jelly
You can be the butterflies I feel in my belly
You can be the captain
I can be your first mate
You can be the chills that i feel on our first date...
Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp của Mục Tống Thần đột nhiên cất lên.
You can be the hero
I can be your side kick
You can be the tear
That i cry if we ever split
You can be the rain from the cloud when its storming
or u can be the sun when it shines in the morning...
Sau đó, tiếng hát của cả hai dường như hòa vào nhau, tạo thành một bản hòa âm khiến tất cả cùng không nhịn được đắm chìm vào trong đó.
... You can be the hero
I can be your side kick
You can be the tear
that i cry if we ever split
You can be the rain from the cloud when its storming
or u can be the sun when it shines in the morning
Don't know if I could ever be
without u cause boy u complete me
and in time I know that we'll both see
that we're all we need
Cause you are the apple to my pie
You are the straw to my berry
You are the smoke to my high
and you are the one I wanna marry
...
Cause you are the one for me for me
and I'm the one for you for u
U take the both of us of us
and we're the perfect two
We're the perfect two
We're the perfect two
Baby me and you
We're the perfect two...
Khoảnh khắc những nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Mục Tống Thần khẽ cúi đầu, chỉ còn một tay lướt trên đàn, tay kia cầm lấy tay cô chạm vào cây guitar, ý muốn cô cầm đàn giúp hắn. Mái tóc hắn bị cơn gió lướt qua thổi bay, từng sợi, từng sợi,... chảy tràn vào tâm trí Lập An Hạ. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn xoáy vào mắt An Hạ làm trái tim cô đập mãnh liệt từng hồi. Trong đáy mắt cả hai ngoài hình ảnh của đối phương ra thì không còn bất cứ thứ gì tồn tại nữa.
Và rồi, hắn đột nhiên mỉm cười ngọt ngào nhìn cô, trong nháy mắt, môi hắn phủ xuống môi cô. Tràn đầy âu yếm và vị của kẹo tẩm đường, thật sự rất ngọt, rất ngọt...
You can be the prince and I can be the princess.
Don't know if I could ever be without you cuz boy you complete me.
And in time I know that we both see that we're all we need .
We are the perfect two.
We are the perfect two...
__ Hết chương 47__