Cầm chiếc USB lên cắm vào chiếc Laptop của cô. Lần lượt xuất hiện trên màn hình lad các tài liệu lần lượt khác nhau. Nào là của công ty, tài sản riêng của mẹ cô. Cô lướt mãi, con chuột liền dừng lại ở tập tin có tên là: Lục Anh Quốc. Uyển Nhi mở ra xem, liền xuất hiện thêm một tập tin: Nhật ký. Uyển Nhi lại ấn vào mở ra xem một lần nữa. Những dòng nhật ký nhanh chóng hiện lên đầy màn hình.
“Hôm nay Lục Lam Ngọc chị gái tôi đã đi rồi. Chỉ vì chị ấy không còn được ba cho hưởng quyền thừa kế nữa mà chị ấy đã quyết định ruồng bỏ bố và tôi. Chị ấy thật quá đáng và ích kỷ! “
“Đã hơn 3 tháng kể từ khi chị ấy rời khỏi ngôi nhà. Bà ngày càng bệnh nặng hơn trước. Tôi sau khi được hưởng quyền thừa kế cái gia sản mà phải đánh đổi bằng việc bỏ nhà của chị tôi thì bố tôi lại không còn quan tâm tôi như trước. Những việc tôi làm đúng trong mắt bố chỉ là một việc dĩ nhiên và thường tình nhưng việc tôi làm sai thì ba luôn trách móc nặng nề thậm chí còn đánh tôi như đứa trẻ mới lớn. Đến bao giờ người chị ích kỷ mới trở về để cứu vớt những ngày tháng tăm tối của tôi đây?”
“Hôm nay ba tôi đã mất rồi mà chị ấy vẫn không chịu về đưa tiễn cha trong đoạn đường cuối cùng. Vậy là bây giờ Lục gia sẽ còn là của tôi, chỉ của mình tôi thôi! Ba tôi, chị gái tôi đã bỏ đi hết rồi. Cái gia sản kếch xù này tôi cần gì nữa cơ chứ? “
“Dạo này chị tôi đã có động tĩnh rồi. Ha! Nhưng chị ấy đang muốn giết hại tôi để có được cái gia sản này. Thật sự đồng tiền đã biến đổi cả tính cách con người. Tôi thật sự không muốn cái gia sản tai ương này nữa. Tôi mệt lắm rồi.”
“Chị ấy càng ngày càng độc ác, chị ấy không thể tha cho tôi, chị ấy luôn sai người sát hại tôi. Chắc tôi không thể bên cạnh con trai và vợ tôi, đến lúc Lục gia kết thúc rồi!”
“Ha! Cuối cùng ngày này cũng đến. Chị ấy cũng đã xuất hiện, chị ấy muốn sát hại Lục gia. Chị ấy đã cùng Bạch gia, Hạ gia, Dương gia, Hàn gia, Diệp gia lật đổ Lục gia. Chị ấy muốn tắm máu hai thành phố này sao? Tuy biết tôi sẽ không thể bảo vệ Lục gia mãi mãi, nhưng thế thì sao chứ? Cùng lắm tôi cùng bọn họ đồng quy vô tận thôi mà! Có gì ghê gớm và đáng sợ? Hahahahaa!!!!”
“Hôm nay tôi đã sát hại vợ chồng em trai cùng cha khác mẹ của tôi xong. Lục gia đã sụp đổ rồi, cuối cùng thì mọi chuyện cũng có thể bình yên rồi. Tham của? Cái đó vốn thuộc về tôi nhưng chính nó đã là cướp lấy. Tôi không muốn làm vậy nhưng đây là tôi chỉ lấy lại những gì vốn thuộc về tôi. Nó sai! Nó đã sai khi nhận khối gia sản đó của ba tôi, đáng nhẽ nó không nên nhận thì tôi đâu có phải làm đến mức đường này. Nó phải trả giá cho việc làm ngu xuẩn của nó vậy thôi! Có điều đứa con trai của nó tôi vẫn chưa tìm được, nhưng không sao thằng bé đấy đằng nào nó cũng chết thôi. Nhỏ tuổi như vậy thì làm được cái gì? Thế nên tôi cũng chả lo lắng là bao! Lục Anh Quốc! Vĩnh biệt!”
Uyển Nhi vô cùng bàng hoàng trước những mẩu nhật ký được viết trong chiếc USB này. Quả thật cô không nên biết được sự thật ân ân oán oán từ đời trước này. Cô luôn nói NỢ MÁU THì PHẢi TRẢ BẰNG MÁU nhưng vốn từ đầu là ba mẹ cô đã nợ anh ta. Đúng! Anh ta nói quá đúng, cô chỉ nên chấp thuận chứ không nên chống trả. Bởi gia đình cô là người sai. Ba mẹ cô đã giết ba mẹ Lục Kình Phong. Anh ta hận cô thì có gì sai? Anh ta giết ba mẹ cô để trả thù thì trách thế nào khi ba mẹ đã nợ anh ta hai sinh mạng? Bây giờ cô làm gì có tư cách gì để đối diện với anh ta nữa đây? Cô thật sự đã không còn thấy mình đủ can đảm để đối diện với tất cả những sự việc đáng sợ trước mắt này nữa rồi! Cô vô hồn bước ra khỏi Bạch thị. Trở về công ty đưa tập tài liệu cho Kỳ Thiên, anh nhận thấy sắc mặt cô không đúng liền lên tiếng hỏi han cô. Uyển Nhi mệt mỏi, bất lực ngồi sụp xuống. Những giọt nước mắt tủi thân từ lúc nãy cô cố kìm nén cứ lần lượt thi nhau rơi lã chã:
“Anh, là ba mẹ. Ba mẹ mình là người có lỗi. Mẹ là con gái của Lục gia, và cũng chính mẹ là người đã giết hại ba của Lục Kình Phong là Lục Anh Quốc người đứng đầu Lục gia. Anh ơi! Chúng ta vốn là người sai rồi, ba mẹ nợ họ mạng sống họ vốn là trả thù chúng ta có lí gì đây?”
Uyển Nhi bất lực nói trong tiếng khóc. Kỳ Thiên vẻ mặt không tin tiến tới bóp chặt vai
vai Uyển Nhi đến đau, đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm mất bình tĩnh lên tiếng hỏi:
“Bạch Uyển Nhi! Em vừa mới nói cái gì? Gia đình ta nợ mạng Lục gia? Em ăn nói bậy bạ cái gì đấy? Sao ba mẹ lại có thể làm như thế được chứ? Em biết em đang nói cái điều rất vô lí không?”
Đôi mắt đầy những giọt lệ tủi hờn đến đáng thương của cô nhìn thẳng vào Kỳ Thiên, cô cắn môi không cam tâm. Cô cũng như anh đâu có muốn điều này, nhưng đây là sự thật. Sự thật không thể trốn tránh và cũng không thể phản đối. Cô gào lên trong tiếng khóc
“Nhưng đó là sự thật! Sự thật anh hiểu không? Ba mẹ quả thực vì tài sản, vì lợi ích cá nhân mà đã giết hai mạng người đó. Anh không tin? Vậy xem đi!”
Nói rồi cô ném thẳng cuốn album và chiếc USB vào người Kỳ Thiên rồi chạy ra ngoài. Cô thật sự mệt mỏi lắm rồi! Cô muốn được yên!