Tại biệt thự Lục gia.
Lục Kình Phong ngồi trong phòng làm việc vẫn rất nhàn nhã và thoải mái. Lúc này David vội vàng mở cửa rồi vội vàng đi vào bộ dạng lo lâng thông báo:
“Lão đại! Bạch Uyển Nhi biết được sự thật rồi!”
David cứ ngỡ Lục Kình Phong sẽ nổi giận nhưng anh lại chỉ bình tĩnh nhếch môi cười. Điềm nhiên bình thản nhìn David rồi ra lệnh:
“Cũng đã đến lúc thu lưới rồi! Bắt cô ấy lại đi, nhớ không được làm tổn thương cô ấy!”
David nhanh chóng nghe theo lời anh sắp đặt rồi cùng những tên đàn em khác chuẩn bị đi bắt Uyển Nhi.
Uyển Nhi đang đi trên đường, cảm nhận những cơn gió buốt lạnh từ mùa đông cô mà lòng cô cũng lạnh theo. Ba mẹ cô, cô cứ tưởng ba mẹ cô sẽ là người ba mẹ hiền từ như bao người ba mẹ khác. Nhưng cô đã lầm! Để leo lên được vị trí cao như vậy tay ba mẹ cô cũng phải nhuốm máu. Hay cho câu bạch đạo! Tất cả các gia tộc lớn ép chết một gia tộc để xưng vương thì có khác gì là hắc đạo? Đúng là để đạt được cái thứ giá trị nào đó con người có thể đánh đổi được tất cả, kể cả lương tâm. Đúng lúc này đột ngột mũi miệng cô bị bịt chặt. Một thứ mùi không hề dễ chịu xộc thẳng vào mũi cô, Uyển Nhi cố gắng giẫy giụa để thoát khỏi nhưng cô bất lực mà dần dần mất đi ý thức rồi rơi vào hôn mê
Trước khi ngất đi Uyển Nhi chỉ kịp nhận ra một điều là: Cô! Đã bị Lục Kình Phong bắt cóc rồi!
Lúc Uyển Nhi tỉnh dậy đã là buổi chiều tối. Phát hiện cô đang nằm ở trong một căn phòng vô cùng rộng lớn và sa hoa. Ngước nhìn mọi thứ xung quanh, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ cô liền phát hiện đây là nước M. Cô đang ở nước M. Tại sao cô lại ở nước M? Đúng lúc này Lục Kình Phong mở của bước vào, cô theo bản năng lùi mình vào góc giường nhìn anh cảnh giác. Lục Kình Phong cười chua chát khi thấy Uyển Nhi có thái độ xa lánh anh như vậy. Lục Kình Phong đau lòng mở miệng:
“Em tỉnh rồi à?”
Uyển Nhi không hề quan tâm đến sự lo lắng chu đáo của Lục Kình Phong, cô thờ ơ mở miệng hỏi lại:
“Đây là đâu?”
Lục Kình Phong quan tâm rót cho cô một cốc nước. Uyển Nhi cũng cảm thấy cổ họng mình có chút khô rát. Nên cô cũng không kiêng nể gì nữa đón nhận cốc nước từ tay Lục Kình Phong. Dù gì bây giờ cô cũng đang ở trong tay anh rồi chắc anh cũng không giở mấy cái trò hèn hạ như cho thuốc vào nước đâu. Nhìn Uyển Nhi uống xong cốc nước Lục Kình Phong mới mở miệng trả lời:
“Đây là tổng bộ của Lục gia!”
Khi nghe thấy câu “Tổng bộ của Lục gia “ Uyển Nhi sặc cả nước, ho dữ dội. Lục Kình Phong hốt hoảng tiến tới xoa xoa lưng cho Uyển Nhi, cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, miệng mấp máy lắp ba lắp bắp mãi mới nói được thành lời:
“Anh....anh nói gì? Đây...đây là tổng...tổng bộ Lục gia?”
Lục Kình Phong gật đầu, Uyển Nhi khuôn mặt đã xanh xao giờ lại trở nên trắng bệch. Đây là tổng bộ Lục gia thì sao cô có thể trốn thoát được đây? Liệu Nhất Hàm và anh trai Kỳ Thiên có thể tìm thấy cô được không đây? Mà cí tìm thấy được thì sao chứ? Đây là tổng bộ của Lục gia cơ mà. Lục Kình Phong nhìn gương mặt thân của Uyển Nhi cứ lần lượt thay đổi sắc thái mà đôi đồng tử đen nâu khẽ híp lại. Tay anh bóp lấy mặt Uyển Nhi thật mạnh, ép cô phải đối mặt với anh, phải nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của anh. Lục Kình Phong hừ nhẹ, lạnh lùng nói:
“Em đừng có nghĩ ra phương án chạy trốn! Em không trốn thoát được đâu. Vậy nên, hãy ngoan ngoãn đi!”
Uyển Nhi đau đến đỏ cả mặt nhưng cô không hề kêu la, từ đầu đến cuối cô chỉ nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng vô cảm. Lục Kình Phong chán ghét ánh mắt đó của Uyển Nhi vô cùng, sự tức giận ngày càng lấn át lí trí của anh. Anh đột ngột tiến gần đến gương mặt của cô. Uyển Nhi thấy bức bách liền tránh mặt đi, nhưng lúc này cô lại bị giữ chặt gáy lại và Lục Kình Phong đã cưỡng hôn cô. Nụ hôn vô cùng hung bạo còn xen lẫn một chút tính cách độc chiếm của Lục Kình Phong. Uyển Nhi tức giận hai cánh tay cứ đánh và đẩy anh ra trong vô vọng. Lúc này cô quyết định cắn mạnh lấy môi của Lục Kình Phong. Cô cắn mạnh đến nỗi có thể cảm nhận được vị máu tanh trong khoang miệng của mình. Nhân lúc này Uyển Nhi đẩy mạnh Lục Kình Phong ra. Lục Kình Phong nhíu mày nhìn cô, lấy trong túi áo comple ra một chiếc khăn tay đưa lên khóe
miệng thấm máu. Anh nhếch môi nở một nụ cười rồi cất giọng nói khàn khàn của mình:
“Cô bé, sao bây giờ em lại hung dữ quá vậy?”
Uyển Nhi chết lặng trước một loạt hành động lời nói của Lục Kình Phong. Nụ cười này, giọng nói này, ngữ điệu này! Chẳng trách lúc cô chưa biết Lục Kình Phong là người đứng sau tất cả mọi việc khản nào khi tiếp xúc với Lục Kình Phong cô lại cảm giác thân quen thế. Đúng! Hoa bỉ ngạn, phòng với ánh đèn đỏ, hình nộm kì dị, bức ảnh bị phi tiêu đến nỗi không nhận ra hình dạng gì nữa, tất cả sự việc đều rõ ràng bày ra trước mắt cô như vậy mà cô lại không nhận ra, cô suốt ngày điều tra này điều tra kia mà sự thật đã bên cạnh cô tự buổi nào. Cô thật sự là đại ngốc mà!
“Em chuẩn bị đi rồi chúng ta sẽ ra đại sảnh tổng bộ! “
Lục Kình Phong để lại cho Uyển Nhi câu nói đó rồi đem chiếc môi đau của mình rời đi. Uyển Nhi vẫn ngồi chết lặng ở đó. Đại sảnh tổng bộ? Ha! Cái kết cục kinh hoàng của cô sắp tới rồi!