Bầu trời đen kịt, bất ngờ có tia sáng lóe qua, sau đó là từng tiếng sấm rền vang lên, một trận mưa như thác đổ cứ thế dội xuống, làm người ta không kịp chuẩn bị.
Thì Kỳ với đoàn người đến sân bay của thành phố T đột nhiên bị trận mưa lớn ngáng chân, trở tay không kịp. Chặn lại được hai chiếc xe taxi, cô và Từ Sùng một trước một sau leo lên trên xe.
Đợi tới lúc hai chiếc taxi một trước một sau dừng lại trước cửa khách sạn, bốn người bọn họ mở cửa xuống xe.
Lần này, Thì Kỳ cùng với đồng nghiệp trong bệnh viện đến thành phố T là vì cuộc giao lưu trao đổi với Hội nghị thảo luận nghiên cứu y học quốc tế. Theo lý thuyết mà nói, trình độ hiện tại của Thì Kỳ nói thế nào thì cô cũng chưa thể có mặt ở đây, nhưng Từ Sùng đã cố ý sắp xếp để cho Thì Kỳ được tham gia. Lần này, ngoài bọn họ tới tham gia Hội nghị thảo luận nghiên cứu còn có Chủ nhiệm của Khoa thần kinh và một vài bác sĩ chính khác.
Thì Kỳ với bác sĩ chính của Khoa thần kinh là Khổng Mẫn ở chung một phòng, bởi vì vừa nãy bị dính mưa, nên nhìn hai người có chút chật vật. Khổng Mẫn ném túi qua một bên, nhìn Thì Kỳ nói: “Thì Kỳ, cô có cần tắm gấp không?”
Thì Kỳ cầm khăn lông lau nước mưa dính trên người, nói: “Không gấp, cô cứ tắm trước đi.”
“Được.”
Khổng Mẫn cầm quần áo để thay đi vào trong phòng tắm, chỉ trong chốc lát bên trong đã truyền tới tiếng nước chảy.
Thì Kỳ thấy tóc cũng khá ổn rồi nên cô bỏ khăn lông qua một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Mộ Thâm, nhưng anh lại không nghe điện thoại, cô chuyển qua tin nhắn, gửi cho anh một tin.
Ngoài cửa sổ, mưa cũng đã ngớt dần đi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng còi xe.
Một lúc sau, Khổng Mẫn từ phòng tắm đi ra: “Tôi xong rồi, cô mau đi tắm đi.”
Thì Kỳ đáp lại một tiếng rồi lấy quần áo để thay ra từ trong hành lý, bước vào phòng tắm. Nước nóng chảy xuống, gột sạch đi hết những ẩm ướt nhớt nhát còn đọng trên người. Cô tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Khổng Mẫn đang cầm gương trang điểm, cô bèn hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”
Khổng Mẫn thoa xong son môi, bặm môi lại với nhau rồi mới nói: “Ừ, tôi có người bạn ở thành phố T, nghe nói tôi tới đây nên muốn hẹn tôi buổi tối ra ngoài ăn bữa cơm, vậy nên chắc là buổi tối tôi không quay lại đâu.”
Thì Kỳ gật đầu, sau đó cầm lấy bình đun nước nóng đi đun nước.
Khổng Mẫn cầm lấy túi xách đi ra tới cửa thì quay lại liếc nhìn Thì Kỳ.
Cô giờ phút này đang chống hai tay lên trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn từng nhịp từng nhịp, nửa phần tóc bị ướt hơi rối xõa trên đầu vai, đôi mắt rũ thấp xuống, đang đợi nước sôi.
Khổng Mẫn kéo cửa ra, “Tôi đi đây.”
Thì Kỳ nghiêng đầu: “Ừ.”
Mũi giày cao gót cực nhỏ giẫm lên trên nền thảm dày, không gây ra tiếng động nào.
5203.
Cô dừng bước, sửa sang lại đầu tóc, sống lưng thẳng tắp, giơ tay lên gõ cửa.
Không tới một phút, bên trong đã có người ra mở cửa, sau đó, một đôi tay thò ra kéo cả người cô vào phòng.
Người đàn ông vùi đầu vào trong hõm cổ cô, ngửi một cái: “Tắm rồi?”
Khổng Mẫn lười biếng dựa vào vách tường: “Ừm.”
Người đàn ông cười khẽ: “Không bị phát hiện chứ?”
Khổng Mẫn đẩy người đàn ông ra, đi tới ghế sofa: “Yên tâm, em nói ra ngoài ăn cơm với bạn.” Cô cầm chai nước suối để trên bàn uống trà, mở nắp rồi uống một hớp, nhìn người đàn ông cười tủm tỉm: “Cho dù bị phát hiện, cũng không có gì phải lo cả, dù sao cô ta cũng không phải là người thích khua môi múa mép.”
Nét mặt của người đàn ông khẽ biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười, ngồi xuống bên cạnh cô: “Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Khổng Mẫn cười một tiếng, tựa đầu vào trong ngực người đàn ông, móng tay cọ cọ lên trên cổ áo sơ mi của anh ta: “Khi nào thì anh với Hoàng hậu nương nương nhà anh mới ly hôn vậy hả?
Giang Xuyên Trạch - Chủ nhiệm của Khoa thần kinh, tướng mạo tuấn tú, trong bệnh viện có không ít các cô gái ngấm ngầm đem anh ta với Từ Sùng ra để so sánh.
Giang Xuyên Trạch cười cười, nắm lấy tay cô, vân vê một hồi rồi nói: “Nói bậy bạ gì đấy?”
Người đàn ông này từ trước tới giờ đều mê gái, nhưng Khổng Mẫn lại giống như bị anh ta thôi miên, mê hoặc đến độ không dứt ra được, cùng lắm thì cũng chỉ bởi vì có một tấm da mặt đẹp mắt một chút mà thôi.
Khổng Mẫn nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Hội nghị thảo luận nghiên cứu lần này Từ Sùng sao lại để Thì Kỳ đi theo?”
Giang Xuyên Trạch châm điếu thuốc, ý vị xâu xa: “Đàn ông mà, em nói xem, vì sao?”
Thì Kỳ thay quần áo xong mở cửa đi ra ngoài, định kiếm gì đó để ăn một chút.
Cửa phòng bên cạnh cũng được mở ra, Từ Sùng đóng cửa, trong tay nắm thẻ phòng: “Ra ngoài ăn cơm à?”
Thì Kỳ gật đầu, liền nghe Từ Sùng nói: “Cùng đi chứ?”
Thì Kỳ lộ chút do dự, suy nghĩ trong đầu một hồi rồi nói: “Được.”
Hai người đi cũng không xa, giải quyết bữa tối ở ngay quán mì gần khách sạn.
Hội nghị thảo luận nghiên cứu đã xác định là sẽ diễn ra vào buổi chiều, buổi sáng Thì Kỳ tỉnh dậy rồi đi lên tầng hai của khách sạn ăn sáng, lúc quay trở về thì tình cờ nhìn thấy Khổng Mẫn từ trong phòng của Giang Xuyên Trạch đi ra.
Thì Kỳ dừng bước suy nghĩ, hay là ra ngoài đi dạo một chút rồi mới quay lại.
Cô đi dạo một vòng, sau đó quay về phòng thấy Khổng Mẫn đang giựa người vào đầu giường chơi điện thoại, thấy cô quay về thì hỏi: “Đi ăn sáng về rồi đấy à?”
Thì Kỳ nói: “Ừ, cô ăn chưa?”
Mắt Khổng Mẫn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, “Tôi giảm cân.”
Hội nghị thảo luận nghiên cứu được tổ chức ở lầu bốn của khách sạn, đoàn người bọn họ đi tới phía thang máy.
Giang Xuyên Trạch nói: “Đợi lát nữa kết thúc, cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm chứ?” Rồi nhìn về phía Thì Kỳ, “Thì Kỳ, lát nữa chắc không bận chuyện gì chứ?”
Thì Kỳ lắc đầu một cái.
Khổng Mẫn nắm lấy cánh tay Thì Kỳ: “Chủ nhiệm Giang à, vậy lát nữa, chắc anh là người bỏ tiền ra có đúng không?”
Giang Xuyên Trạch cười, ngước mắt liếc Từ Sùng: “Sao có thể, chủ nhiệm Từ mời khách mà.”
Khổng Mẫn nhướng lông mày lên: “Không cần biết hai người ai mời khách, chỉ cần không phải là hai cô gái chúng tôi là được. Thì Kỳ, đợi lát nữa tha hồ phóng thích đi.”
Thì Kỳ cười một tiếng phụ họa.
Thang máy đi tới lầu bốn, Khổng Mẫn bèn kéo Thì Kỳ ra ngoài trước.
Giang Xuyên Trạch cố ý lùi lại phía sau một bước, một tay nhàn nhã để trong túi quần, nghiêng bả vai qua sau tai Từ Sùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ trước mặt: “Không cần cảm ơn đâu, người anh em.”
Từ Sùng cười nhạt một tiếng: “Anh có thể thì cố gắng kiềm chế đi, trong bệnh viện, những lời nói bóng nói gió giữa anh với Khổng Mẫn không ít, vậy mà vẫn còn đem người theo bên mình ra ngoài.”
Giang Xuyên Trạch khinh thường: “Như nhau thôi.”
Lần hội nghị thảo luận nghiên cứu này, Thì Kỳ với Khổng Mẫn cùng lắm chỉ tới làm nền, người tới đây đều là các bác sĩ, các chuyên gia xuất chúng của nhiều bệnh viện khác nhau, trước mắt, đều đang phân tích về các bệnh lây nhiễm.
Mặc dù Thì Kỳ không bằng lòng tới đây, nhưng bây giờ, xem ra cô cũng đã thu hoạch được không ít.
Hội nghị thảo luận nghiên cứu kết thúc xấp xỉ lúc 6 giờ tối.
Bốn người tìm một nhà hàng rồi đi vào, Thì Kỳ vừa mới ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn hỏi cô đang ở khách sạn nào của Chu Mộ Thâm. Thì Kỳ không suy nghĩ nhiều, gửi tên khách sạn cho anh xong, sau đó cất điện thoại vào trong túi xách.
Giang Xuyên Trạch cầm bình trà lên rót cho Thì Kỳ ly trà: “Nghe nói cô là người phương Nam?”
Khổng Mẫn thấy Giang Xuyên Trạch chỉ mải rót trà cho Thì Kỳ mà không rót cho mình, cô cầm ly chìa ra phía trước, nói đùa: “Chủ nhiệm Giang, đối xử với đồng nghiệp phải bình đẳng chứ.”
Giang Xuyên Trạch liếc nhìn Khổng Mẫn, Khổng Mẫn không hề có chút né tránh, nhìn chằm chằm vào anh ta. Giang Xuyên Trạch lại liếc mắt về phía Thì Kỳ, thấy vẻ mặt cô bình thản, không có chút gì khác thường, lúc này mới cười cười rót trà cho Khổng Mẫn, lắc đầu, giống như bất đắc dĩ nói: “Cái tính tình này của cô cũng không biết người đàn ông nào có thể trị được nữa đây?”
Khổng Mẫn miễn cưỡng nhận lấy ly trà, tay chống cằm, nhìn Giang Xuyên Trạch: “Tôi cũng đang suy nghĩ đây, chủ nhiệm Giang, anh nói xem, người đàn ông nào thì có thể trị được tôi?” Câu cuối nói ra còn hết sức nhấn mạnh.
Thì Kỳ ngồi ở đối diện nhấp một ngụm trà, không có hứng thú gì với màn liếc mắt đưa tình của hai người bọn họ. Bởi vì trải qua chuyện của Thì Nhàn Vân, nên Thì Kỳ đối với loại chuyện này ít nhiều vẫn có chút mẫu thuẫn. Trong lúc vô tình nhìn thấy Khổng Mẫn đi ra từ phòng của Giang Xuyên Trạch, Thì Kỳ đối với Khổng Mẫn đã không còn là thái độ nhã nhặn tự nhiên như trước nữa.
Tuy rằng, giữa hai người vẫn chưa phải là quen thân, quan hệ cũng chỉ dừng lại ở mức độ xã giao mà thôi.
Sau khi qua ba tuần rượu và năm vị thức ăn, Giang Xuyên Trạch vì uống vào mấy ly rượu mà trong chốc lát đã không còn kiêng dè gì với Khổng Mẫn nữa, mập mờ trêu ghẹo, chốc chốc lại nói ra mấy lời nói thô tục.
Thì Kỳ tìm cớ rồi rời đi trước, nhưng cô không nghĩ tới Từ Sùng cũng đi theo cô ra ngoài.
Từ Sùng nhìn cô rồi nói một câu: “Con người vào thời điểm thích hợp, cũng cần phải giả vờ hồ đồ.”
Thì Kỳ ngơ người trong chốc lát, nhưng rất nhanh, cô đã hiểu ra được ý tứ trong câu nói của Từ Sùng.
Sáng nay, Từ Sùng cũng lên tầng hai ăn sáng, chỉ chậm hơn Thì Kỳ mấy bước thôi cho nên chắc chắn cũng đã nhìn thấy Khổng Mẫn đi ra từ phòng của Giang Xuyên Trạch.
Cô cười khẽ, đem lọn tóc bị gió thổi trên khóe miệng hất ra, bỗng nhiên nói: “Chủ nhiệm Từ, thái độ của anh đối với hôn nhân, giống hay không giống với chủ nhiệm Giang vậy?”
Từ Sùng nhìn vào ánh mắt cô, mở miệng: “Cái này còn phải tùy người.”
Thì Kỳ không hiểu, nhíu mày: “Có ý gì?”
“Giang Xuyên Trạch với vợ anh ta kết hôn, không phải dựa trên tình cảm, chẳng qua là hai bên đều đạt được cái mình muốn nên mới kết hôn. Vợ anh ta đối với chuyện bên ngoài của anh ta cũng đều nhắm một mắt mở một mắt. Mà em hỏi thái độ của tôi đối với hôn nhân, nếu như đối phương là...”
Anh còn chưa nói hết câu, ánh mắt chợt nhìn về phía xe cộ ở sau lưng Thì Kỳ, anh giơ tay kéo Thì Kỳ một cái. Thì Kỳ không phòng bị, cho nên bị lực mạnh kéo đột ngột mà đụng vào ngực anh, khoảng cách giữa hai người tự nhiên cũng trở nên gần hơn.
Từ Sùng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn ở trước mặt mình, ánh mắt sâu xa, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, vừa muốn nói gì đó thì chuông điện thoại đúng lúc vang lên.
Thì Kỳ hoảng hốt lùi về sau một bước.
Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, là Chu Mộ Thâm gọi điện tới.
Từ Sùng đứng ở bên cạnh, anh đút tay vào trong túi quần, lôi ra bao thuốc lá, lấy một điếu đưa lên trên miệng. Bên tai là tiếng nói chuyện mềm mại của cô và người đàn ông, giống như lông chim lướt qua trong lòng anh, khiến người ta không khỏi ảo não.
Thì Kỳ cúp điện thoại, nhìn về phía Từ Sùng: “Chủ nhiệm Từ, tôi về khách sạn trước.” Chu Mộ Thâm đã đợi trước cửa khách sạn rồi.
Từ Sùng nhả ra một lớp khói xanh, trong lớp sương mù màu xám trắng, anh khẽ gật đầu một cái, “Cùng về đi.”
...
Tống Hoài Nam biết Chu Mộ Thâm sẽ tới thành phố T để nghiệm thu một hạng múc làm thí nghiệm, cho nên đã gọi điện thoại cho anh, nghĩ hai anh em cũng đã lâu không gặp nên đặc biệt tới đón anh đi ăn bữa cơm để vun đắp một chút cảm tình.
Xe dừng lại trước khách sạn năm sao ở thành phố T, Chu Mộ Thâm một cây âu phục bước ra, theo sau anh là mấy vị lão già cũng âu phục giày da chỉn chu.
Nhà họ Tống ở thành phố T là một đại gia tộc, tổ tiên cũng đều lăn lộn trong vòng tròn chính trị, riêng chỉ có Tống Hoài Nam nhất quyết không nghe theo sắp xếp của các vị trưởng bối, tự mình thành lập công ty riêng.
Tống Hoài Nam ngồi ở chỗ ghế lái, không muốn xuống, trong mấy vị lão già kia cũng có một vài chú bác mà anh quen. Nhìn Chu Mộ Thâm thành thạo giao thiệp với mấy người đó, Tống Hoài Nam không khỏi bội phục Chu Mộ Thâm có tính nhẫn nại cao, nếu mà đặt trên người anh, thì quả thật, anh không thể làm được như vậy.
Mãi một lúc sau Chu Mộ Thâm mới thoát thân ra được khỏi vòng vây của mấy lão già đó.
Tống Hoài Nam đang ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay gác lên trên vô lăng: “Tới nhà hàng Quảng Tây luôn chứ?”
Chu Mộ Thâm đem áo khoác bỏ ra ghế sau, nới lỏng cà vạt: “Đi tới chỗ này trước đã.”
Chu Mộ Thâm đọc địa chỉ, Tống Hoài Nam ngờ vực: “Đi tới đấy làm gì?”
“Đón vợ anh.”
Tay đang cầm lái của Tống Hoài Nam run lên, nghiêng đầu qua nhìn Chu Mộ Thâm: “Anh thật sự xác định kết hôn đấy à?”
Gần đây, Tống Hoài Nam cũng đã nghe được mấy tin liên quan tới chuyện Chu Mộ Thâm kết hôn, nhưng cũng không để ở trong lòng. Bây giờ, bất thình lình nghe được chữ “Vợ” từ trong miệng Chu Mộ Thâm, Tống Hoài Nam mới chịu tin là thật.
Tống Hoài Nam thầm nghĩ, không biết là mỹ nữ từ đâu tới lại có thể thu phục được Chu Mộ Thâm. Không nghĩ ra, lúc đến nơi lại không nhìn thấy người đâu. Đợi một lúc lâu mới nhìn thấy cô gái kia đang cùng nói chuyện với một người đàn ông, cùng đi về phía chiếc xe.
Tống Hoài Nam là người nào chứ, nhìn một cái liền có thể nhận ra ý tứ trong ánh mắt của người đàn ông kia, khóe môi của anh khẽ nhếch lên cười nhạt, nói sâu xa: “Xem ra, chị dâu cũng khá được săn đón.”
Tống Hoài Nam nghiêng đầu nhìn Chu Mộ Thâm, một tay anh đang gác lên trên cửa sổ xe, ánh mắt híp lại, vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn ra được anh đang có suy nghĩ gì.
~Hết chương 16~
*Không biết Tác giả mệt mỏi nên bị nhầm lẫn hay thế nào mà chương này hết viết nhầm tên nhân vật rồi lộn đủ thứ:v