Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 17: Chương 17




Không khí bên trong xe rất yên tĩnh.

Hai người ai cũng không chịu mở miệng, Chu Mộ Thâm gác tay lên trên bệ cửa sổ xe, ánh mắt nhìn toàn bộ ra phía người đi đường ở bên ngoài.

Thì Kỳ thấp đầu nghịch ngón tay, do dự hồi lâu mới cất tiếng đánh tan sự yên lặng: “Sao anh lại tới đây?”

Chu Mộ Thâm phủi tàn thuốc lá, không trả lời câu hỏi của Thì Kỳ, mà hỏi ngược lại: “Tâm tư của người đàn ông kia đối với em chẳng lẽ em không nhìn ra sao?”

Thì Kỳ ngẩng mặt lên: “Gì cơ?”

Chu Mộ Thâm hừ lạnh một tiếng, mí mắt nâng lên: “Giả bộ không biết à?”

Anh đem điếu thuốc ném ra ngoài cửa sổ, từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhắn được thiết kế tinh xảo, anh mở nắp, lấy ra một chiếc nhẫn, thẳng thừng kéo tay cô qua rồi đeo vào ngón áp út.

Động tác dứt khoát, không có một chút lãng mạn nào.

Thì Kỳ bị một loạt động tác nhanh như chớp này của anh làm cho ngẩn người. Tới lúc cô khôi phục lại tinh thần, thì chiếc nhẫn kim cương đã được nằm gọn vào ngón tay trắng trẻo, viên kim cương không lớn, nhưng rất đẹp, cô rất thích.

Thì Kỳ không giấu nổi vẻ thất vọng, thấp giọng thì thầm mấy câu.

Chu Mộ Thâm nghe thấy, nhìn cô: “Sao thế, hay em còn muốn anh chạy tới chỗ hai người vừa đứng lúc nãy quỳ xuống cầu hôn em?”

Thì Kỳ cảm thấy quen Chu Mộ Thâm càng lâu càng cảm thấy anh không giống như vẻ dịu dàng bên ngoài, mà từ bên trong anh đã là một người đàn ông bá đạo, có nhiều khi còn thấy anh giống một đứa trẻ bướng bỉnh ngang ngạnh.

Tống Hoài Nam ở bên ngoài hút xong một điếu thuốc, thấy Chu Mộ Thâm hạ cửa kính xe xuống ra hiệu cho anh lên xe. Tống Hoài Nam còn đang định rút bao thuốc lá từ trong túi quần ra nhưng lại ngừng lại, sau đó nhấc chân đi tới.

Anh vào trong xe, tầm mắt liếc qua gương chiếu hậu, nhìn về gương mặt của hai người bọn họ, thấy vẻ mặt coi như vẫn bình thường, đoán chừng chắc đã giải thích xong hết rồi, anh đưa một tay qua: “Chị dâu. Tống Hoài Nam.”

Đôi tay to lớn được đưa đến trước mặt.

Người đàn ông ngồi phía trước, toàn thân mặc một cây đen, bên trong là một chiếc áo len có vẻ đã cũ, cũng màu đen nốt. Các đường nét ngũ quan cực kỳ anh tuấn. Có điều, ở phần đuôi của cặp mắt đào hoa này có một vết sẹo, nhìn ở khoảng cách gần mới có thể nhận ra.

Thì Kỳ đưa tay ra bắt lấy tay anh: “Chào anh. Thì Kỳ.”

Dáng vẻ nghiêm túc này của cô chọc cho Tống Hoài Nam bật cười: “Chị dâu, chị đã tốt nghiệp chưa thế?”

Vóc dáng của Thì Kỳ không cao, người lại hơi gầy, nhìn qua thì chắc chỉ cao 1m60 là cùng, cho nên trông có chút bé nhỏ, mà không chỉ người có chút bé nhỏ mà tuổi tác chắc chắn vẫn còn bé.

Thì Kỳ chân thành giải thích: “Tôi tốt nghiệp 2 năm rồi.”

Tống Hoài Nam còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Mộ Thâm đã vỗ vỗ lên ghế lái nói: “Mau lái xe đi.”

Thì Kỳ không thấy đói, vì dù sao cô cũng vừa mới ăn xong.

Đến phòng bao, Thì Kỳ ngồi ở bên cạnh anh, trước mặt cô là một bát canh ngân nhĩ, cô ngồi nghe Chu Mộ Thâm và Tống Hoài Nam bàn chuyện làm ăn. Thì Kỳ đối với chuyện làm ăn kiến thức không nhiều, cho nên nghe một lúc thì không quan tâm nữa mà chuyển qua nghịch điện thoại.

Chu Mộ Thâm thấy bát canh ngân nhĩ một thìa cô cũng chưa động, bèn hỏi: “Em không thích à?”

Thì Kỳ nói thật: “Trước lúc đến em đã ăn no rồi.”

Đợi Chu Mộ Thâm hai người họ ăn xong, Tống Hoài Nam lại làm tài xế một lần nữa đưa hai người trở về.

Chu Mộ Thâm đưa Thì Kỳ lên trên, đi đến trước cửa phòng, Chu Mộ Thâm đột nhiên hỏi: “Chủ nhiệm Từ đó ở phòng nào?”

Thì Kỳ có chút khó chịu: “Anh vẫn chưa chịu thôi hả?”

Chu Mộ Thâm lại hỏi tiếp: “Khi nào em quay về?”

“Ngày mai.”

Chu Mộ Thâm gật đầu, sau đó thay cô mở cửa phòng: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”

Thì Kỳ vào phòng thấy Khổng Mẫn vẫn chưa quay lại. Thì Kỳ đoán chắc đêm nay cô ta cũng không quay về, thế nên cô lấy đồ đi tắm. Tắm xong đi ra thì điện thoại báo có tin nhắn mới, là của Khổng Mẫn.

Tin nhắn nói đơn giản là tối nay cô ta không về.

Từ Sùng hút thuốc, giơ tay lên nhấn nút thang máy, vẻ mặt mang theo một tia không kiên nhẫn.

Điện thoại trong túi quần chợt kêu lên, anh lôi ra nhấn nút trả lời, thang máy khẽ “ding” một tiếng, Từ Sùng ngước mắt theo bản năng nhìn lên, trước mặt, Chu Mộ Thâm một tay cầm áo khoác, cứ thế đi lướt qua bên cạnh anh.

Từ Sùng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của người đó, vẻ mặt thoáng qua tia lãnh đạm, anh vào trong thang máy rồi nhấn nút đóng cửa.

Tống Hoài Nam lười biếng dựa người vào trên cửa xe, trong miệng đang ngậm điếu thuốc, tay khẽ vòng qua bên miệng để châm lửa.

Ngũ quan của người đàn ông vốn dĩ đã rất anh tuấn, lại còn kèm theo bộ dạng ngang tang bá đạo, hơn nữa, chiếc xe này của anh khiến cho những cô gái đi ngang qua không khỏi liếc mắt nhìn một cái.

Chu Mộ Thâm từ trong đại sảnh đi ra, trông thấy Tống Hoài Nam với ý cười trong mắt kèm theo một dáng vẻ bắng nhắng. Đứng bên cạnh anh còn có người con gái tư thế yểu điệu, không biết Tống Hoài Nam nói gì mà cô gái kia mặt mày đầy vẻ tiếc nuối rời đi.

Đi một bước lại quay đầu lại ba lần, quyến luyến không thôi.

Chu Mộ Thâm đến gần, bật cười: “Xuất hiện vào lúc này không làm phiền cậu tán gái đấy chứ?”

Tống Hoài Nam đem điếu thuốc vứt xuống dưới chân dập tắt, đảo mắt một vòng trước làn khói xiêu vẹo. Trong miệng anh đánh giá: “Phụ nữ bây giờ lá gan cũng to thật đấy, vừa rồi tới gần em hỏi có muốn 419* không?”

*419: For one night: Tình một đêm

Tống Hoài Nam như nhớ ra gì đó, đột nhiên hơi cúi đầu cười một tiếng. Cũng không đúng lắm, vì trong trí nhớ của anh, có một người con gái so với vừa rồi lá gan còn to hơn nhiều, lông cánh vẫn còn chưa đủ dài, vậy mà liền dám mặt không đỏ, tim không đập, cùng anh xem từng bộ phim nóng.

Xe chạy được một đoạn thì dừng lại chờ đèn xanh, Tống Hoài Nam nhớ ra một chuyện, tay anh gõ gõ lên vô-lăng, thuận miệng nói: “Tuần trước em có chạm mặt Lương Đình, cô ấy hỏi thăm chuyện của anh đấy, em đoán chắc là hỏi cho chị họ cô ấy.”

Tống Hoài Nam nói xong, nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát Chu Mộ Thâm thấy mắt anh đang nhắm lại, giống như không nghe thấy lời nói vừa rồi của mình.

...

Ngày Thì Kỳ và Chu Mộ Thâm đi đăng ký kết hôn là một ngày nắng đẹp, những đám mây màu xanh nhạt trôi trên bầu trời, ánh nắng mặt trời cũng không đến mức quá gay gắt.

Thì Kỳ dậy từ rất sớm để trang điểm, cô mở tủ quần áo ra, ngó nghiêng một lúc, ban đầu định lấy chiếc áo sơ mi trắng dài tay nhưng lại nghĩ, rồi cuối cùng quyết định lấy ra chiếc váy màu đỏ.

Cô thu dọn xong, sau đó gửi tin nhắn cho Ngụy Tiểu Dạ đang ở nước Úc xa xôi, một câu nói, lời ít ý nhiều: Bà đây hôm nay đi đăng ký kết hôn.

Chu Mộ Thâm ngồi trên xe, trong xe đang phát một bài hát tiếng Quảng Đông, anh cho cửa kính xe hạ thấp xuống.

Đợi chưa tới 10 phút đã nhìn thấy từ trong gương chiếu hậu có người chầm chậm đi tới, toàn thân là một chiếc váy đỏ, đuôi váy đằng sau giống như đuôi cá bồng bềnh qua lại theo từng bước chân cô.

Thì Kỳ mở cửa xe ra, liền nghe thấy trong xe đang phát một bài hát, giọng nữ ca sĩ linh hoạt kỳ ảo khiến người nghe chan hòa cảm xúc. Thì Kỳ nhướng mày, không ngờ Chu Mộ Thâm cũng nghe loại nhạc như thế này.

Chu Mộ Thâm nhìn ra được vẻ không tin trong mắt cô, anh vội nói: “Mấy hôm trước Nghiêu Thanh có dùng xe.”

Thì Kỳ “Ồ” thật dài một tiếng.

Chu Mộ Thâm cười khẽ đánh tay lái: “Đồ cũng mang đầy đủ rồi chứ?”

“Ừm. Đặt hết trong túi xách rồi.”

Ánh mắt của Thì Kỳ rơi xuống chiếc nhẫn bạc đơn giản trên ngón áp út đang đặt trên vô-lăng của Chu Mộ Thâm, khẽ cắn khóe môi. Chờ tới khi xe dừng lại chờ đèn xanh, Thì Kỳ bỗng nhiên mở miệng: “Mượn tay trái của anh một chút nào.”

Chu Mộ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, không biết cô gái này muốn làm gì, nhưng anh vẫn nghe theo, đưa tay trái ra. Chỉ thấy cô cầm lấy chiếc nhẫn trong ngón tay anh tháo ra ngoài, toàn bộ quá trình chỉ mất có vài giây, mà lúc cô tháo nhẫn trên tay anh ra, ngón tay của cô đã chạm vào da anh, hơi ngứa một chút, giống như con mèo nhỏ đang ngọ nguậy trong lòng. Vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi môi đỏ hồng mím chặt, lông mi cong cong đang hạ thấp xuống nhìn chăm chú.

Chu Mộ Thâm lại thấy cô trịnh trọng đeo nhẫn lên trên ngón tay anh, không hiểu động tác này có ý nghĩa gì, anh nhìn lên chiếc nhẫn đeo trên tay rồi hỏi: “Có ý gì vậy?”

“Không có gì, chỉ muốn được một lần đeo nhẫn cho anh thôi.”

Xe đi tới cục dân chính, chưa tới 1 tiếng đồng hồ hai người đã đi ra.

Xe đi thẳng về hướng nhà họ Chu, sau khi hai người đăng ký kết hôn xong, mẹ Chu – Hà Đông Cẩm đã gọi điện thoại cho Thì Kỳ nói hai người về nhà ăn cơm, hôm nay bố Chu cũng đang ở nhà.

Thì Kỳ giọng nói nhẹ nhàng đáp “Vâng” một tiếng. Trước lúc mẹ chu gọi điện cho Thì Kỳ, Chu Mộ Thâm cũng đã gọi điện cho ông Thì, thông báo với ông một câu để bày tỏ sự kính trọng với bậc bề trên.

Lúc nhỏ, Thì Kỳ cũng đã gặp qua bố Chu – Chu Trạch Châu mấy lần. Chu Trạch Châu tướng mạo nho nhã, mặc dù bây giờ đã ngoài 50 tuổi nhưng ánh mắt vẫn còn phong thái của những ngày còn trẻ. Chu Trạch Châu nhìn Thì Kỳ, thái độ ôn hòa: “Từ nhỏ đã nhìn con với Nghiêu Thanh thân thiết, thật không ngờ, ngày hôm nay lại trở thành con dâu của bố. Cô bé, con thật là lợi hại.”

Chu Trạch Châu dù sao cũng không phải là một vị trưởng bối nói năng quá cẩn trọng, trước đây, khi bắt gặp Thì Kỳ với Chu Nghiêu Thanh đang chơi đùa, ông cũng sẽ mang một ít trái cây ra đưa cho hai người ăn, rảnh rỗi còn ngồi tán gẫu mấy câu.

Thì Kỳ cũng nửa thật nửa giả nói đùa: “Bố Chu, chắc bố không biết, con từ nhỏ đã hy vọng có được anh Mộ Thâm từ lâu rồi. Cho nên... bây giờ bố cũng thấy đấy ạ.”

Chu Trạch Châu cười to: “Thằng nhóc kia nếu dám chọc giận con, con cứ đến nói với bố, bố thay con dạy dỗ nó.”

Thì Kỳ cười hì hì: “Vâng ạ.” Sau đó, cô hướng tới phía Chu Mộ Thâm nhướng nhướng mày: “Sếp Chu, anh đã nghe thấy chưa hả?”

Chu Mộ Thâm ở bên cạnh bất đắc dĩ bật cười, nhưng trong nụ cười của anh lại mang theo mấy phần cưng chiều.

Sau bữa trưa, Chu Mộ Thâm bị Chu Trạch Châu lôi vào trong phòng sách.

Trong phòng sách.

Hai bố con trò chuyện một hồi về vấn đề làm ăn, Chu Trạch Châu cầm ly trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Con kết hôn có phải là có chút vội vàng rồi không?”

Chu Mộ Thâm không lên tiếng, yên lặng nghe Chu Trạch Châu nói tiếp.

Chu Trạch Châu ngước mắt quan sát con trai ngồi bên cạnh, không nhanh không chậm nói: “Con không phải là vì chuyện của bà nội nên mới vội vã lôi con bé đi đăng ký kết hôn đấy chứ? Nếu sự thật là như thế, vậy thì đối với con bé không công bằng chút nào.”

Chu Mộ Thâm biết rõ lời này của bố Chu là đang muốn dò xét ý của anh, nên anh trả lời hời hợt: “Chẳng lẽ, bố thấy con trai bố là người không biết chịu trách nhiệm đến thế sao?”

Nghe anh nói vậy, chân mày Chu Trạch Châu mới giãn ra: “Không phải vậy thì tốt rồi, con bé Thì Kỳ này bố cũng rất yêu quý. Nếu con đã cưới người ta, thì phải đối xử thật tốt. Còn nữa, ngày mai con cùng với chú đi ăn cơm rồi nói chuyện, thông báo cho Thì Kỳ một tiếng.”

Chu Mộ Thâm từ trong phòng sách đi ra, lúc đi ngang qua hành lang dài, anh chợt dừng lại trước cửa sổ, phía dưới cửa sổ chính là: cô đang đứng bên cạnh bà Chu, không biết nói chuyện gì đó, giống như phát giác ra được ánh mắt của anh, cô bèn quay người, giơ tay lên phía anh vẫy vẫy.

~Hết chương 17~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.