Hoạt động khám bệnh miễn phí ba ngày cuối cùng cũng đã kết thúc, hôm nay là đêm cuối cùng. Lúc ăn cơm tối mọi người đều được khích lệ uống mấy ly, Thì Kỳ cư nhiên không thể tránh khỏi.
Lúc kết thúc Thì Kỳ quay trở lại phòng rửa mặt sau đó đem quần áo sắp xếp vào trong va-li, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Bởi vì buổi tối uống chút rượu nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm bị đánh thức bởi mấy thứ âm thanh va chạm vào nhau, cô mở mắt ra nhìn thấy trước mắt có một bóng người cao gầy đang lục lọi gì đó.
Tiếng hét chói tai ở trong cổ họng đã nhanh chóng được Thì Kỳ đè nén xuống, tim đập thình thịch như đánh trống. Cô cố gắng khắc chế, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ xem phải làm thế nào. Vừa định giả bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ngủ nhưng một giây sau người nọ như đoán được mà quay đầu lại.
Ánh đèn ngoài cửa hắt vào trong nhà, lúc tầm mắt của hai người giao nhau cô nhận ra là người đàn ông buổi chiều hôm trước. Thì Kỳ đang muốn mở miệng, người kia nhanh nhạy bổ nhào tới.
Bàn tay thô ráp bịt chặt miệng cô, Thì Kỳ trợn trừng hai mắt, trong mắt đều là những tia sợ hãi, thanh âm bị bít kín trong cổ họng không sao thoát ra được, cô phải dùng hết sức lực vào hai tay hai chân để vùng vẫy đấm đá.
Cô như người sắp chết đuối, hơi thở càng lúc càng mong manh, trong đầu là một mớ hỗn độn. Đang lúc nghĩ mình sẽ bị người đàn ông này bịt chặt cho tới chết thì ánh mắt liếc thấy bình thủy tinh ở trên tủ đầu giường. Ánh đèn hắt lên bên trên khiến bình thủy tinh phản chiếu một thứ ánh sáng chói mắt.
Thì Kỳ nhân cơ hội người nọ không để ý, ngón tay lần mò lên trên tủ cầm lấy bình thủy tinh đập thật mạnh vào trên đầu người nọ một cái.
Người nọ đau đớn kêu lên một tiếng, buông lỏng tay.
Thì Kỳ nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, lúc nhảy xuống chân giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, cô mặc kệ đau đớn cố gắng nhảy lò cò đến bên cửa rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Người trong thôn lúc này đều đã ngủ say, trên đường yên ắng đến đáng sợ, một bóng người cũng không hề thấy qua.
Thì Kỳ chạy thục mạng một lúc mới dám quay đầu lại nhìn, thấy người nọ không đuổi theo nữa cô mới dừng lại thở hổn hển rồi ngồi xuống dưới một hòn đá. Cơn đau nhức dưới chân lúc này mới cảm nhận được rõ ràng, cô nhấc chân lên xem xét thấy lòng bàn chân bị đâm rách lúc này đang chảy máu không ngừng, bên trong dính đầy đất cát bụi bẩn.
Cô nắm chặt điện thoại, nước mắt giàn giụa khắp mặt, cô giơ tay lên quệt nước mắt sau đó bấm nhanh một dãy số. Lúc nghe thấy giọng nói của người kia, cô cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh nhưng từ giọng nói có thể mơ hồ nhận ra cô đã suy sụp hoàn toàn, “Chu Mộ Thâm...”
Lúc Thì Kỳ gọi điện thoại tới Chu Mộ Thâm vẫn còn chưa ngủ, gạt tàn ở bên cạnh chất đầy tàn thuốc, khắp phòng bao trùm bởi một mùi nicotin gay mũi.
Chu Mộ Thâm giơ tay lên xoa xoa mi tâm, trong mắt lộ ra tia máu, anh đem điếu thuốc vào trong gạt tàn dập tắt rồi mới nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại cô khóc nức nở, vẻ mặt trước sau như một của Chu Mộ Thâm đột ngột trầm hẳn xuống, anh cầm áo khoác lên mở cửa đi ra ngoài.
Nửa đêm Ngô Hiệu bị Chu Mộ Thâm gọi dậy không biết xảy ra chuyện gì, mặc dù đang rất buồn ngủ nhưng nhìn tới sắc mặt của Chu Mộ Thâm cũng không dám nhiều lời.
Gió đêm buổi tối rất lạnh vậy mà cô chỉ mặc độc một chiếc áo cộc tay, ôm chặt đầu gối, cả người co rúm lại một chỗ, bóng của cô rơi trên mặt đất tạo thành một đốm nhỏ.
Điện thoại vẫn được kết nối.
Hai người không ai lên tiếng, bên tai là âm thanh của gió đêm và những đám cây lau sậy cọ vào nhau kèm theo là tiếng động cơ đang chạy của xe hòa cùng vào làm một.
Thì Kỳ không biết mình đã đợi bao lâu, chỉ biết đến khi cô không thể chống cự lại được cơn buồn ngủ, mí mắt sắp nhắm chặt lại thì trước mặt xuất hiện một thứ ánh sáng trắng bạc.
Đèn xe sáng choang chiếu thẳng vào người cô, Thì Kỳ lấy tay che mắt, nghiêng đầu sang một bên nhìn liền thấy một người đàn ông bước xuống khỏi xe.
Áo trắng quần đen, bước đi kiên định.
Từng bước từng bước đi tới giống như giẫm lên trên nỗi lòng của cô.
Ở phía chân trời xa xa bắt đầu có những tia sáng le lói xuất hiện.
Sau khi lên xe, Chu Mộ Thâm ra hiệu cho Ngô Hiệu chỉnh cao nhiệt độ lên rồi dặn dò anh lái xe đến bệnh viện.
Một tay Chu Mộ Thâm cầm mắt cá chân của cô lên xem, Thì Kỳ vội rụt chân lại: “Bẩn lắm.”
Chu Mộ Thâm không quan tâm, đem chân cô để lên trên đầu gối mình, rút ra mấy tờ khăn ướt lau đi những bụi bẩn ở trên chân cho cô, anh vừa lau vừa cẩn thận nhìn tới chỗ rách trong lòng bàn chân cô, chân mày nhíu chặt lại: “Bên trong có mảnh vụn thủy tinh không?”
Thì Kỳ lắc đầu, cả người toát ra một vẻ mệt mỏi.
Chu Mộ Thâm nói: “Ngủ một lát đi, khi nào tới nơi anh gọi em dậy.”
Thì Kỳ tựa vào trong ngực anh, trải qua một đêm hỗn loạn quả thật cô đã sức cùng lực kiệt, cô nhắm mắt lại nhưng lại nhanh chóng mở mắt ra, kéo ống tay áo của anh, ngước mắt lên: “Trên người anh mùi thuốc lá nặng chết đi được!”
Chu Mộ Thấp thấp mắt xuống nhìn cô: “Không mệt hả?”
Thì Kỳ oán trách anh mấy câu rồi quay trở lại trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, lúc này mới yên ổn nhắm mắt.
Đến lúc tới bệnh viện.
Chương Trí Viễn mới sáng sớm đã bị Chu Mộ Thâm gọi tới bệnh viện nên nghĩ là có người nào đó bị thương nặng.
Ai ngờ lúc anh lao tới bệnh viện như một vị thần thì lại chỉ để xử lý một vết rách nhỏ. Anh dù gì cũng là bác sĩ Khoa ngoại vậy mà lại bị lôi tới để xử lý một vết rách? Chương Trí Viễn bất mãn gào khóc: “Sếp Chu! Tôi dù gì cũng là một bác sĩ Khoa ngoại đấy. Thế mà mới sáng bảnh mắt ra cậu gọi tôi tới chỉ để xử lý cái vết rách bé tí ti này thôi sao?”
Tuy nói vậy nhưng cuối cùng Chương Trí Viễn cũng vẫn tự tay xử lý vết thương cho Thì Kỳ sau đó gọi y tá tới băng bó lại vết thương cho cô. Hai người đi tới khu vực hút thuốc, Chương Trí Viễn lấy trong túi áo ra điếu thuốc đưa cho Chu Mộ Thâm.
Chương Trí Viễn và Chu Mộ Thâm là bạn cùng phòng thời đại học, mặc dù hai người không học cùng chuyên ngành nhưng tình cảm cũng khá sâu đậm. Mấy năm trước lúc anh kết hôn, Chu Mộ Thâm cũng đã gửi một phong bao lớn tới làm quà chúc mừng. Chương Trí Viễn đã nghe qua chuyện đăng ký kết hôn của Chu Mộ Thâm, chỉ có điều chưa được gặp mặt Thì Kỳ. Hôm nay nhìn thấy cô, cảm thấy cô gái này đứng cạnh người anh em tốt của mình cũng thật xứng đôi, tính tình dịu dàng nhã nhặn, thật giống như một con cừu nhỏ.
Hai người nói chuyện với nhau cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là ôn lại mấy kỷ niệm thời đại học.
Y tá băng bó vết thương cho Thì Kỳ xong bèn hỏi: “Có cần tôi gọi chồng cô vào không?”
Thì Kỳ lắc đầu một cái: “Không cần đâu. Tự tôi ra ngoài là được rồi.”
Hai người đàn ông hút thuốc, Chương Trí Viễn lúc này đang nói về đứa nhóc nhà mình. Năm ngoái đứa con trai mập mạp của anh đã ra đời, lần đầu tiên làm bố nên tinh thần vẫn còn rất tràn trề, gặp ai cũng phải khoe mấy câu. Anh đang nói rất cao hứng thì ánh mắt bỗng liếc thấy Thì Kỳ đi ra ngoài, cùi chỏ đụng vào Chu Mộ Thâm một cái: “Ra rồi kìa.”
Chu Mộ Thâm dập tắt điều thuốc ném vào thùng rác: “Hôm khác có thời gian sẽ tìm cậu.”
Chương Trí Viễn rít một hơi thuốc lá rồi cười cười: “Được. Chỉ không biết sếp Chu có thời gian rảnh thật không thôi, tôi thấy cậu bây giờ bận rộn đến quay cuồng luôn rồi!”
...
Hai người quay trở lại khách sạn, điện thoại của Chu Mộ Thâm từ lúc ở trong bệnh viện đến bây giờ vẫn không ngừng kêu.
Thì Kỳ nằm trong chăn thấy vậy vội nói: “Anh có chuyện thì đi trước đi, em ở khách sạn một mình cũng được, nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi.”
Chu Mộ Thâm không trả lời mà tắt luôn điện thoại ném lên trên tủ đầu giường: “Đi ngủ!”
Có lẽ là đã quá mệt mỏi nên mới chỉ hai phút mà cô đã ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều từng chút một.
Chu Mộ Thâm thấy cô ngủ say, lúc này mới đưa tay ra chỉnh lại chăn cho cô.
Anh xuống giường cầm bao thuốc lá lên lấy ra một điếu đưa lên trên miệng, ánh mắt chợt liếc tới người đang nằm trên giường, anh lại bỏ điếu thuốc xuống rồi đi ra ngoài ban công.
Ngô Hiệu gọi điện thoại cho Chu Mộ Thâm, nói: “Nghe nói chỉ định trộm ít đồ chứ không có ý đồ gì khác.”
Chu Mộ Thâm châm thuốc xong ném bật lửa qua một bên, giọng rét lạnh: “Nên làm gì thì làm đi.”
Ngô Hiệu đã đi theo Chu Mộ Thâm nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh nổi giận như vậy nên nhất thời không dám thở mạnh.
...
Giấc ngủ này của Thì Kỳ rất dài, lúc cô tỉnh lại thấy trong phòng tối đen như mực.
Ý thức của cô vẫn còn chưa ổn định, cứ trừng mắt lên nhìn trần nhà một lúc lâu mới hoàn hồn lại sau đó xuống giường mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách có mấy người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn uống trà bày mấy tập văn kiện, Chu Mộ Thâm ngồi ở trên ghế sofa đơn duy nhất, tay áo sơ mi được anh kéo lên tận cùi chỏ, trong tay đang cầm cây bút màu đen để ký tên, vừa xem văn kiện vừa thảo luận điều gì đó với người bên cạnh.
Người đầu tiên phát hiện ra Thì Kỳ là Ngô Hiệu.
Chu Mộ Thâm thấy không có ai trả lời, vừa mới ngẩng lên liền nhìn thấy Thì Kỳ đang đứng ở trước cửa phòng ngủ. Biểu cảm của anh không thay đổi, bỏ một tập văn kiện còn đang cầm trên tay xuống, không nhanh không chậm nói: “Mọi người cứ trao đổi trước đi.”
Anh đứng dậy đi qua trước mặt mọi người.
Chu Mộ Thâm khép cửa phòng lại cũng tiện thể ngăn cản những ánh mắt tò mò của đám người ngồi ngoài kia, anh nhìn người ở bên cạnh rồi hỏi: “Có đói không?”
Thì Kỳ gật đầu như giã tỏi: “Rất rất đói!”
Chu Mộ Thâm bật cười, anh đi tới đầu giường nhấn vào điện thoại khách sạn gọi người mang lên một ít thức ăn.
Sau khi đám người ngồi ở phòng khách rời đi Thì Kỳ mới dám đi ra ngoài, cô mới ngủ một giấc thế mà tỉnh dậy đã tới cuối ngày.
Vừa nãy Khổng Mẫn gọi điện thoại tới cho cô, hỏi cô có bị sao không. Lúc hai người đang trò chuyện thì Khổng Mẫn nhắc tới chuyện sáng sớm nay có cảnh sát vào trong thôn. Sau đó hai người lại nói tới mấy vấn đề khác rồi mới cúp điện thoại.
Thì Kỳ cúp điện thoại xong liền chạy đến thư phòng tìm Chu Mộ Thâm.
Trong thư phòng chỉ có ánh đèn trên bàn làm việc được bật sáng.
Tay anh để trên mặt bàn đang lật dở văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân anh liền dừng lại động tác trong tay, ánh mắt dời đến trên người đang đứng ở ngoài cửa: “Vào đi.”
Thì Kỳ đi vào còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Chu Mộ Thâm nói: “Ngày mai anh vẫn còn một buổi họp. Em ở lại đây đợi anh rồi chúng ta cùng về hay muốn trở về trước?”
Thì Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em ở lại đợi anh rồi chúng ta cùng về.”
Chu Mộ Thâm gật đầu nói “được”, đang định tiếp tục làm việc thì mắt thấy cô vẫn còn đứng ở bên cạnh: “Có chuyện gì?”
Thì Kỳ mím môi: “Cái đó... là anh gọi cảnh sát tới à?”
Cô nói không rõ ràng nhưng Chu Mộ Thâm hiểu rất rõ, anh nói: “Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
Thì Kỳ lắc đầu sau đó rời khỏi phòng.
Thì Kỳ vốn tưởng rằng tối nay Chu Mộ Thâm sẽ ngủ tạm ở ngoài ghế sofa một đêm còn giường thì nhường lại cho mình.
Hôm nay vì cô đã ngủ cả ngày nên đến nửa đêm không ngủ được nữa, nằm không một lúc cảm thấy chán nản nên cô đành chơi trò chơi trên điện thoại để giết thời gian, bàn chân được băng bó thành một cục to tướng được cô gác lên trên tấm chăn. Bên tai là tiếng nước chảy phát ra từ trong phòng tắm.
Thì Kỳ cứ thi thoảng lại liếc nhìn về phía đó rồi lại đưa mắt quay trở lại chiếc điện thoại trong tay, nửa tiếng sau người ở bên trong mới bước ra ngoài. Thì Kỳ lén liếc nhìn anh, Chu Mộ Thâm ngồi xuống một bên giường đang cầm khăn lông lau khô tóc.
Anh mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, ở bả vai còn dính một ít nước, bên dưới là chiếc quần thể thao màu đen. Thì Kỳ chống tay lên cằm, chần chừ một lúc mới ấp a ấp úng thăm dò: “Tối nay anh ngủ ở đâu?”
Chu Mộ Thâm ngừng lại một lát, đem khăn lông ở trên đầu bỏ xuống, quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt như muốn khóa chặt cô lại: “Em nói sao?”
~Hết chương 26~