Ánh mặt trời xuyên qua khỏi rèm cửa chiếu ánh nắng lên trên đầu giường. Chu Mộ Thâm đang ngủ khẽ nhíu mày sau đó mở mắt ra, đang muốn di chuyển cánh tay thì lại nghe thấy âm thanh bất mãn truyền đến.
Anh nhìn xuống thấy cô đang gối lên cánh tay anh ngủ say sưa, mái tóc dài xõa xuống che kín nửa khuôn mặt, đôi môi khẽ mím lại. Anh liếc nhìn tới phía sau cô thấy cả một phần giường đang được bỏ trống.
Thói quen ngủ của cô thật sự không tốt chút nào.
Giường dài 2 mét thế mà cô nhất quyết đem mình ép lại vào một bên mép giường.
Chu Mộ Thâm xoay người rời khỏi giường đi vào phòng tắm thay quần áo.
Lúc Thì Kỳ tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy một cái gối đang nằm gọn ở dưới đất, cô nhìn chằm chằm vào cái gối trắng tinh sạch sẽ, đột nhiên thấy hơi bối rối, lúc sau mới nhớ ra hôm qua cô và Chu Mộ Thâm đã cùng nhau ngủ trên một chiếc giường.
Cô ngồi bật dậy nhìn quanh phòng một vòng nhưng nhìn tới nửa ngày vẫn không thấy một bóng người nào.
Người đâu rồi?
Thì Kỳ vò đầu rồi lại nằm xuống dưới giường, điện thoại để ở trên bàn đột nhiên kêu lên một tiếng. Thì Kỳ cầm lên nhìn thì thấy là tin nhắn của Chu Mộ Thâm.
“Em thu dọn một chút đi rồi lát nữa quay trở lại thành phố B.”
Thì Kỳ đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, va-li của cô đã được Ngô Hiệu thay cô mang tới từ hôm qua. Cô ở khách sạn dùng xong bữa sáng sau đó ngồi chờ một khoảng thời gian cứ thế trôi qua lãng phí, lúc này Chu Mộ Thâm mới chịu quay trở lại.
Chu Mộ Thâm cầm lấy va-li từ trong tay cô, Thì Kỳ thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?”
Chu Mộ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt chứa ý cười, Thì Kỳ không rõ lắm chỉ nghe thấy anh nói: “Cũng được.”
Thì Kỳ không nghi ngờ câu trả lời của anh.
Hai người đi tới sân bay, lúc đang ngồi chờ bay thì nhận được điện thoại của Hà Đông Cẩm nói hai người trở về nhà cũ một chuyến.
Chú hai của Chu Mộ Thâm tới thành phố B, hơn nữa bố anh hôm nay cũng có mặt ở nhà.
Thì Kỳ gật đầu đồng ý, cô cùng Chu Mộ Thâm đăng ký kết hôn tới nay mà vẫn chưa được gặp qua chú hai ở trong miệng Chu Mộ Thâm.
Chu Trạch Khang với Chu Trạch Châu tuy là anh em ruột nhưng tướng mạo của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Ngũ quan của Chu Trạch Châu có chiều hướng thiên về văn nhân nho nhã, còn đường nét trên khuôn mặt của Chu Trạch Khang lại theo chiều hướng cứng rắn, uy nghiêm, khiến người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy có khoảng cách.
Chu Mộ Thâm ghé vào bên tai Thì Kỳ nhắc nhở: “Em mau chào chú đi.”
Thì Kỳ nghe lời ngoan ngoãn chào một tiếng “Chú hai.”
Chu Trạch Khang nở nụ cười hiền hòa: “Là Thì Kỳ đúng chứ?”
Thì Kỳ với Chu Trạch Khang đang nói chuyện thì thấy ở chân cầu thang có người xuất hiện.
Người đó mặc áo sơ mi màu xanh lam, trên mắt đeo một cặp kính không gọng, dáng người cao lớn, nhìn qua còn có một chút phong lưu. Thấy Chu Mộ Thâm, người đó bắng nhắng chạy tới: “Anh! Người này là chị dâu sao? Thật đúng là ngưỡng mộ đã lâu.”
Chu Mộ Thâm đem va-li đặt qua một bên, giơ tay lên chỉ vào người đó, giọng nói mang theo tia nhắc nhở: “Đứng đắn một chút cho anh.”
Người đàn ông thu hồi lại bộ dạng phóng đãng, đưa tay ra rất quy củ: “Chu Đình Uyên.”
Thì Kỳ hướng anh ta gật đầu một cái: “Xin chào.”
Mấy người trong nhà cũng đã quen biết hết nhau. Chu Đình Uyên với anh hai Chu Mộ Thâm ở trong sân nói chuyện phiếm.
Chu Đình Uyên chỉ kém Chu Mộ Thâm hai tuổi, chỉ có điều tác phong trong cuộc sống có chút tùy tiện, bên người có vô số bạn gái. Hai người hút thuốc, Chu Đình Uyên khẽ cảm khái một câu: “Anh! Anh thật sự gây ra cho em một phiền phức lớn rồi.”
Chu Mộ Thâm nhìn anh ta, Chu Đình Uyên tiếp tục: “Mẹ em bây giờ cứ ba ngày thì hai ngày lại bắt em đi xem mặt, phiền chết em mất thôi!”
Nói xong, Chu Đình Uyên huých cùi chỏ vào Chu Mộ Thâm: “Cảm giác kết hôn như thế nào?”
Chu Mộ Thâm như cười như không liếc anh ta một cái, búng điếu thuốc ở trong tay: “Tự mình cưới một người về chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Anh ném tàn thuốc đi sau đó cũng không ở lại nói tào lao với Chu Đình Uyên nữa.
Bữa cơm tối nay náo nhiệt lạ thường, chung quy Chu Đình Uyên cũng ở tận phương Nam cho nên một đại gia đình có thể đoàn tụ như thế này thật sự rất hiếm.
Cả quá trình bà Chu đều mặt mày vui vẻ, tươi cười không ngớt, sau khi ăn xong dĩ nhiên là muốn hai vợ chồng Thì Kỳ và Chu Mộ Thâm ở lại nhà cũ, náo nhiệt thế này cũng tốt, hơn nữa nhà cũ cũng còn rất nhiều phòng.
Thì Kỳ mặc dù kết hôn với Chu Mộ Thâm nhưng lại chưa từng ở chung một phòng với anh ở nhà cũ. Buổi tối Thì Kỳ nói chuyện với bà Chu một lúc sau đó mới trở về phòng.
Chu Mộ Thâm đứng ở bên cạnh cửa sổ đang cùng người nào đó nói chuyện điện thoại, chân mày cau lại có chút thiếu kiên nhẫn.
Thì Kỳ không quấy rầy anh, cô đi tới giá sách lấy ra một quyển sách nhưng vẫn chưa kịp mở ra xem đã thấy Chu Mộ Thâm đi vào, anh cầm áo khoác từ móc treo chuẩn bị mặc vào người, Thì Kỳ thấy vậy thì hỏi: “Anh ra ngoài sao?”
Tay Chu Mộ Thâm đang đặt lên chốt cửa, nghe cô hỏi thì quay lại nói: “Anh đi đón Nghiêu Thanh.”
“Em cũng đi.”
Tối nay Chu Nghiêu Thanh cùng một đám người ra ngoài chơi, uống chút rượu thế là lại gây náo loạn.
Bị Kiều tam nhi bắt gặp, anh định đưa về nhưng con bé này nhất quyết không chịu đi, Kiều tam nhi bấy giờ không biết phải làm sao mới đành phải gọi điện thoại cầu cứu Chu Mộ Thâm.
Kiều tam nhi ném điện thoại qua một bên quay đầu lại nhìn người ngồi ở ghế sau, tay cho vào trong túi áo lục tìm bao thuốc lá.
Chu Nghiêu Thanh dựa lưng ra sau ghế, mắt đang nhắm chặt, ngửi thấy mùi thuốc lá đầu mũi cô khẽ chun lại: “Anh ba.”
“Hử?”
Chu Nghiêu Thanh do dự một hồi, ấp a ấp úng hỏi: “Anh của anh đã đi chưa?”
Kiều tam nhi cười khẽ một tiếng, tâm tư của Nghiêu Thanh đối với anh của anh đương nhiên anh cũng nhìn ra: “Vẫn chưa đi. Sao hả? Có muốn anh gọi điện thoại để anh ấy tới đây hay không?”
Anh vừa mới dứt lời thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Kiều tam nhi mặt không biến sắc liếc nhìn người ngồi phía sau, nhấn nút trả lời, giọng nói lười biếng: “Anh cả.”
Chu Nghiêu Thanh giật mình một cái, cơn say cũng theo đó giải tán đi không ít, cô dỏng tai lên nghe.
“Bây giờ em không rảnh. Trên xe còn đang có một con sâu rượu nữa.”
“Ai à? Là Nghiêu Thanh.”
“Đường Ngũ Hồ.”
Nói thêm mấy câu sau đó Kiều tam nhi cúp điện thoại, ánh mắt như mưa bụi của Chu Nghiêu Thanh nhìn chằm chằm vào Kiều tam nhi, Kiều tam nhi cũng cố tình nhìn lại cô, bốn mắt nhìn nhau, không lên tiếng nào.
Chu Nghiêu Thanh sốt ruột, Kiều tam nhi thấy thế lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Đợi lát anh của anh sẽ qua đây, em muốn đi bây giờ? Hay là...”
“Em không đi.”
Kiều tam nhi lắc đầu cười cười.
Chu Nghiêu Thanh dựa lưng lại vào sau ghế, thấy Kiều tam nhi đang hút thuốc, trong lòng nhất thời ngứa ngáy khó chịu, cô nói: “Anh ba. Cho em điếu thuốc!”
Trên đường Ngũ Hồ đậu một chiếc xe màu xanh đắt tiền.
Kiều tam nhi giơ tay lên xoa xoa sau gáy, cánh tay kẹp điếu thuốc gác lên trên cửa sổ xe, xuyên qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy chiếc xe con màu đen đang từ từ tiến đến phía này.
Trên xe có người đi xuống, dung mạo của người đó cũng có đôi chút giống anh, Kiều tam nhi búng đầu thuốc một cái rồi mở cửa xuống xe.
“Anh.”
Tâm trạng của Kiều Chi Cẩn rất lạnh nhạt: “Người đâu?”
Kiều tam nhi hất cằm về phía sau xe một cái: “Đang ngủ ở bên trong.”
Kiều Chi Cẩn không nói hai lời tiến đến mở cửa xe, Chu Nghiêu Thanh đang dựa vào sau ghế ngủ say. Lúc Kiều Chi Cẩn cúi người vào trong ngửi thấy được mùi thuốc lá trên người cô, anh nhướng mày: “Em cho con bé hút thuốc đấy à?”
Kiều tam nhi giơ hai lên trời giống như không biết phải làm sao: “Con bé muốn nên em cũng không có cách nào.”
Kiều Chi Cẩn lười so đo với mấy lời nói không đáng tin ấy, đem người đang ngủ trên xe ôm vào trong lòng, anh bế cô đi tới xe của mình sau đó đặt cô ngồi cẩn thận rồi vòng qua đầu xe cúi người chuẩn bị ngồi vào trong thì nghe thấy Kiều tam nhi nói: “Lát nữa Chu lão đại tới em phải giải thích với anh ấy kiểu gì?”
“Để anh gọi điện thoại cho cậu ta.”
Kiều tam nhi dựa người vào thân xe nhìn chiếc xe con ở bên cạnh mình từ từ rời khỏi.
Anh giơ tay lên day day mi tâm, miệng huýt sáo hai cái, thì thầm mấy câu: “Haiz. Chức nguyệt lão này quả thật không dễ làm mà.”
Đợi một lúc lâu mới thấy Chu Mộ Thâm tới, bên cạnh còn có Thì Kỳ.
“Người đâu?”
Kiều tam nhi nói: “Bị anh trai em bắt cóc rồi.”
Nét mặt Chu Mộ Thâm đột nhiên trầm xuống, Kiều tam nhi vội hướng tới Thì Kỳ nháy mắt, Thì Kỳ hiểu ý kéo kéo cánh tay Chu Mộ Thâm.
Chu Mộ Thâm quay đầu nhìn Thì Kỳ, sắc mặt có chút dịu đi, cầm điện thoại lên gọi cho Kiều Chi Cẩn.
Bên này Kiều Chi Cẩn mới vừa cho xe dừng lại liền nhận được điện thoại của Chu Mộ Thâm.
Kiều Chi Cẩn quay đầu nhìn người ngồi phía sau, nhấn nút nhận điện thoại. Đầu bên kia không biết nói gì đó, một lúc sau nghe thấy anh nói: “Yên tâm. Tối nay cứ để cô ấy ở đây, tôi sẽ không động vào cô ấy, sáng mai sẽ đưa người về nhà cho cậu.”
Lần đó Thì Kỳ chạm mặt Kiều Chi Cẩn cô cũng đã nhận ra tâm tư của Chu Nghiêu Thanh, cô nhìn người ngồi bên cạnh có chút hiếu kỳ: “Nghiêu Thanh đang ở cùng với Kiều Chi Cẩn sao?”
Chu Mộ Thâm hơi bất ngờ vì Thì Kỳ sao lại biết Kiều Chi Cẩn, Thì Kỳ thấy thế giải thích: “Lần trước em với Nghiêu Thanh đang trên đường về nhà cũ thì xe bị hỏng. Là Kiều Chi Cẩn đã đưa bọn em về.”
Chu Mộ Thâm gật đầu một cái, Thì Kỳ lại hỏi: “Anh không muốn Nghiêu Thanh ở cùng một chỗ với Kiều Chi Cẩn à?”
Chu Mộ Thâm sau khi nghe xong thì lắc đầu một cái: “Cũng không phải vậy. Chủ yếu là tình huống của Chi Cẩn khá phức tạp, nếu thật sự ở bên nhau sẽ sảy ra nhiều vấn đề.”
Nếu Kiều Chi Cẩn chưa từng kết hôn vậy thì Chu Mộ Thâm chẳng có lý do gì để phản đối.
Lúc hai người quay về nhà cũ liền đụng phải Hà Đông Cẩm đang xuống dưới nhà uống nước.
Hà Đông Cẩm tay cầm cốc: “Hai đứa vừa đi đâu về đấy?”
Chu Mộ Thâm nói: “Bọn con ra ngoài ăn đêm.”
Hà Đông Cẩm gật đầu, lúc định tiến vào trong bếp lại hỏi: “Em gái con giờ này rồi mà nó vẫn còn chưa về, con gọi điện thoại hỏi một chút đi, con gái con đứa gì mà đi chơi đến nửa đêm rồi còn chưa chịu về nhà.”
Chu Mộ Thâm sắc mặt không thay đổi: “Con bé vừa mới gọi cho con nói tối nay ở lại nhà bạn.”
Hà Đông Cẩm nghe Chu Mộ Thâm nói vậy thì cũng gật đầu sau đó đi vào trong bếp.
Thì Kỳ cùng Chu Mộ Thâm trở về phòng, không biết có phải là do đi lại quá nhiều hay không mà vết thương bỗng trở nên đau nhói. Thì Kỳ ngồi trên giường tháo vải băng ra định bôi thuốc mỡ.
Chu Mộ Thâm tắm xong đi ra ngoài thấy cô đang vặn nắp thuốc mỡ.
Anh ném khăn lông qua một bên, ngồi xuống cuối giường cầm mắt cá chân của cô để lên trên đầu gối mình, anh đưa một tay ra: “Để anh.”
Bởi vì anh vừa mới gội đầu nên chỗ tóc trước chán vẫn còn đọng nước, ánh mắt anh lúc này càng trở nên sâu thẳm hơn mọi khi.
Thì Kỳ đem thuốc mỡ đưa cho anh, nhìn chân mình đang được anh xoa bóp nhẹ nhàng trong tay, ngón tay lúc chạm nhẹ vào mắt cá chân có chút nhột. Thì Kỳ mím môi, cứ nhìn anh một cách chăm chú.
~Hết chương 27~