Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 40: Chương 40




Ngày hôm nay hiếm lắm mới có một trận mưa, nhiệt độ vì vậy mà cũng đã hạ đi không ít.

Thì Kỳ nhìn những hạt mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, rút điện thoại di động ra nhìn thời gian, giờ này chắc ông ngoại cô cũng đã ngủ trưa dậy rồi, cô mở danh bạ tìm một dãy số điện thoại rồi nhấn nút gọi đi.

Nghe những tiếng “” tu---- tu----”” trong điện thoại, ngón tay Thì Kỳ gõ nhẹ lên mặt kính thủy tinh, đợi một lúc lâu mới có người nhận điện thoại, cô thở dài một hơi: “Dì, sao bây giờ mới nghe điện thoại của con vậy?”

Dì Lâm: “À, Thì Kỳ à, lúc nãy dì bận nấu nướng, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”

Thì Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Ông ngoại ngủ dậy rồi chứ ạ?”

Dì Lâm: “Ông ngủ dậy rồi, để dì đem điện thoại đưa cho ông nhé.”

Ông Kỳ từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhận lấy điện thoại trong tay dì Lâm, hắng giọng một cái rồi nói: “Thì Kỳ đấy à.”

Gió thổi khiến cho những hạt mưa táp lên trên mặt, Thì Kỳ đóng cửa sổ: “Ông ngoại, dạo này sức khỏe của ông thế nào rồi?”

Ông Kỳ thởi dài nói: “Ông già rồi, cũng chỉ có vậy thôi. Cháu ở bên đó phải tự chú ý, chăm sóc bản thân cho tốt, đừng thức đêm nhiều.”

Có y tá đẩy cửa đi vào: “Phải truyền dịch rồi ạ!”

Thì Kỳ nghe thấy một giọng nói xa lạ, nhưng không nghe rõ được là nói gì, cô hỏi: “Ông ngoại, ông đang ở đâu vậy?”

Ông Kỳ giơ tay lên ra hiệu cho y tá, lúc này mới đi ra xa một chút, nói: “Thím Ngô ở nhà đối diện mang cho ông mì vằn thắn ấy mà.”

Thì Kỳ không thắc mắc nữa, hai ông cháu lại nói mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Dì Lâm dọn dẹp đồ ở trên bàn: “Chuyện ông nằm viện, thật sự không định nói cho Thì Kỳ biết một tiếng đấy à? Tôi sợ con bé sau này mà biết chắc sẽ tức giận lắm.”

Ông Kỳ ngồi ở đầu giường, y tá vén tay áo của ông lên, đâm đầu kim truyền vào trong tĩnh mạnh: “Con bé từ trước tới giờ lúc nào cũng lo lắng thái quá, nói với nó, nó lại ngồi máy bay bay tận qua đây. Bà nhớ lại lần trước đi, có mỗi tín hiệu không tốt, không nghe được điện thoại của nó, nửa đêm nửa hôm ngồi máy bay bay qua, nên là chuyện này tốt nhất không nên nói, mà cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.”

Ông Thì nhắc lại chuyện này, dì Lâm cũng có chút ấn tượng.

Lúc ấy Thì Kỳ mới tới thành phố B làm việc được nửa năm, gọi điện thoại cho ông Kỳ, nhưng tín hiệu điện thoại di động lại không ổn định. Ông Kỳ cũng không nhận được. Không nghĩ ngợi gì, 3 giờ sáng, cô nhóc này từ thành phố B ngồi máy bay bay về, trong mắt là những dòng nước mắt đang trực trào.

Đứa bé này, suy cho cùng là thiếu cảm giác an toàn.

Dì Lâm thở dài một hơi, nghe ông Kỳ nói vậy, lại nghĩ bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện rồi, nên cũng thôi.

Thì Kỳ cúp điện thoại, đi tới phòng nước nóng lấy nước.

Đi qua khu y tá, nhớ ra hai ngày nay không nhìn thấy Tằng Thiến, chân cô dừng lại, quay người đi tới quầy y tá.

“Tiểu Cung, Tằng Thiến xin nghỉ phép rồi à? Mấy hôm nay tôi không nhìn thấy cô ấy.”

Tiểu Cung nói: “Haiz, đừng nhắc nữa, cô ấy hình như là chia tay với bạn trai rồi thì phải.” Tiểu Cung vừa nói vừa quan sát Thì Kỳ, “Bác sĩ Thì, cô không biết à? Tôi lại tưởng cô ấy đều nói với cô hết rồi ấy chứ.”

Thì Kỳ im lặng một lát: “Tôi không biết, cô ấy không có nói với tôi gì cả.”

Tiểu Cung nói: “Bác sĩ Thì, cô có thời gian thì đi khuyên nhủ cô ấy đi, ở trong bệnh viện, cô ấy thân thiết với cô nhất.”

Hà Đông Cẩm thật sự không nghĩ tới, lần trước ở cửa hàng bà chỉ tiện mồm nói vậy thôi, không ngờ Hứa Tích lại tới tận cửa nhà rồi.

Trong lòng Hà Đông Cảm cảm thấy người con gái này đúng là không biết chừng mực, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười vui vẻ: “Hứa Tích à, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới vậy.”

Hứa Tích nói: “Gần đây có buổi biểu diễn, muốn tới tặng bác với bà nội hai tấm vé, bác gái, chắc bác sẽ không cảm thấy quá đường đột chứ ạ.”

Hà Đông Cẩm: “Sao lại đường đột được chứ, cháu có lòng rồi, vào trong ngồi đi.”

Hà Đông Cẩm gọi dì giúp việc tới rót cho Hứa Tích cốc trà.

Hứa Tích ngồi trên ghế sofa, chần chừ một lúc: “Bà nội đâu rồi ạ?”

Hà Đông Cẩm: “Đang ở trên lầu nghỉ ngơi.” bà lại hỏi, “Dạo này cháu đang sống ở chỗ nào của thành phố B vậy?”

Hứa Tích trả lời: “Cháu nhờ bạn tìm giúp một khu chung cư, trước mắt đang tạm ở như vậy đã ạ.”

Hà Đông Cẩm gật đầu, lại hỏi tiếp: “Mấy năm qua chắc cháu cũng có bạn trai rồi chứ nhỉ?”

Khóe môi Hứa Tích khẽ động, vừa muốn mở miệng, Hà Đông Cẩm lại không cho cô cơ hội: “Ngày trước Mộ Thâm dẫn cháu về ra mắt, bác còn nghĩ cháu cũng là một đứa bé biết lý lẽ biết chừng mực, chẳng trách được bác cũng bị thu hút, nhưng ai ngờ hai đứa cuối cùng cũng vẫn chia tay. Người xưa nói đúng lắm, cái chú trọng nhất giữa người với người vẫn là một chữ “duyên“. Thôi thì bỏ lỡ cùng coi như đã bỏ lỡ, cháu với Mộ Thâm bây giờ cả hai đều đã có cuộc sống riêng của bản thân, chúng ta đều phải nhìn về phía trước để bước tiếp, đúng chứ?”

Hà Đông Cẩm nói những lời này, Hứa Tích rốt cuộc cũng nghe hiểu rồi, vẻ mặt của cô không có chút khác thường gì, như cũ giống như một vị vãn bối hiểu chuyện, thông tình đạt lý trả lời: “Bác gái nói đúng lắm ạ.”

“”Cháu là một đứa bé thông minh.”

Hà Đông Cẩm vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, quan sát cô thêm mấy lần, sau đó cầm cốc trà lên uống một ngụm.

Lúc Hứa Tích đang chuẩn bị rời đi, vừa vặn trong sân cô với Chu Nghiêu Thanh chạm mặt nhau.

Chu Nghiêu Thanh nhìn thấy Hứa Tích, kinh ngạc: “Chị Hứa Tích, sao chị lại ở đây?”

Hứa Tích như đùa như thật nói: “Chị tới thăm bác gái, sao vậy, bây giờ không hoan nghênh chị tới đây nữa à?”

Chu Nghiêu Thanh vội vàng giải thích, dáng vẻ e sợ sẽ làm cho cô hiểu lầm: “Không phải vậy đâu, chị Hứa Tích, chị đừng hiểu lầm, em chỉ thấy chị tới nên nhất thời có chút kinh ngạc.”

“Chị đùa với em thôi, coi em căng thẳng kìa.”

Chiếc xe này của Chu Nghiêu Thanh, Hứa Tích nhìn có chút quen mắt, không ngừng nhìn thêm mấy lần nữa, ánh mắt cô rơi vào trên chiếc nút thắt kết thành hoa dây được cheo trước kính chắn gió, suy nghĩ một lúc, hỏi: “Chiếc xe này em vẫn luôn đi à?”

Chu Nghiêu Thanh nói: “Không phải, xe là của anh trai em, hôm nay anh ấy cho em mượn đi một chút.”

Hứa Tích lấy ra từ trong túi xách hai tấm vé đưa cho cô: “Em có thời gian thì tới xem nhé.”

Chu Nghiêu Thanh cười hì hì: “Được ạ, tới lúc đấy em sẽ kêu gọi đồng bọn của Kiều tam nhi tới cổ vũ chị nhiệt tình.”

“Ừ, vậy chị đi trước đây, hôm đấy hẹn gặp lại em sau.”

Kiều tam nhi đang xem báo cáo tài vụ trong ba tháng ở trong một phòng ăn riêng của nhà hàng do anh đứng tên, Ngũ Đông gõ cửa đi vào: “Cậu chủ Kiều, có vị Hứa tiểu thư đến tìm anh.”

Kiều tam nhi suy nghĩ giây lát, giống như suy nghĩ xem vị Hứa tiểu thư đột nhiên xuất hiện này là ai, nửa giây sau, anh đem bản báo cáo tài vụ đặt qua một bên: “Để cô ấy vào.”

Hứa Tích đẩy cửa đi vào trong, Kiều tam nhi cười tươi: “Sao lại tới tận đây thế, có chuyện ư?”

Hứa Tích ngồi xuống phía đối diện, “Em tới đây ăn cơm, nghe quản lý Ngũ nói anh đang ở đây, nên ghé qua muốn tặng anh mấy tấm vé xem biểu diễn, hy vọng tới lúc ấy có thể nhìn thấy anh.”

Kiều tam nhi nghiêng người, nhận lấy mấy tấm vé cô đưa qua, liếc nhìn một chút.

Cô dò xét, “Chẳng lẽ một chút mặt mũi này anh ba cũng không định cho em sao?”

Kiều tam nhi vân vê những tấm vé trên tay, ngước mắt nhìn Hứa Tích: “Nói gì vậy chứ, tối mai nhất định anh sẽ tới.”

Chờ Hứa Tích rời đi, Ngũ Đông nói: “Cậu chủ Kiều, vị tiểu thư này tôi nhìn thấy quen mắt lắm.”

Kiều tam nhi lười biếng ngã xuống ghế sofa, nghe anh ta nói như vậy, anh cười: “Sao cậu lại thấy như thế? Nói tôi nghe xem.”

Ngũ Đông nói: “Cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi?” Đột nhiên, anh ta vỗ vào đầu mình, “Hình như là tuần trước có một video trên Weibo có lượng chia sẻ rất hot, là video ở buổi tiệc của đại học B.”

Khuôn mặt hóng hớt của Ngũ Đông nói tiếp: “Cậu chủ Kiều, vị Hứa tiểu thư này không phải là bạn thân lâu năm của cậu đấy chứ? Dáng vẻ, khí chất đó so với đám oanh oanh bướm bướm kia của cậu...”

Kiều tam nhi ngoắc ngoắc ngón tay, bận tối mặt mũi nhưng vẫn ra vẻ thong dong, nói: “Muốn biết lắm hả?”

Ngũ Đông gật đầu, tiến lại gần.

Kiều tam nhi đưa tay với lấy tập văn kiện bên cạnh, phát vào đỉnh đầu anh ta một cái: “Lướt đi, bớt hóng hớt đoán mò thôi.”

Ngũ Đông xoa xoa đầu, sau đó cũng đành thôi rồi đi ra ngoài.

Kiều tam nhi nghịch nghịch điện thoại di động, rồi lại nhìn lên mấy tấm vé đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch, suy suy nghĩ nghĩ, bấm số điện thoại của Chu Mộ Thâm rồi nhấn nút gọi đi.

Chu Mộ Thâm hình như đang bận, không nghe thấy anh nói lại gì. Kiều tam nhi gác hai chân lên trên bàn uống trà, bắng nhắng nói: “Em đoán là, cô ấy nào có muốn em tới cổ vũ. Có mà muốn anh đi thì đúng hơn, nhưng lại không tiện nói nên mới đi đường vòng tới chỗ em cầu cứu.”

Hôm sau Thì Kỳ tan làm, gọi điện mấy lần cho Tằng Thiến nhưng cô nàng đều không nghe máy.

Cô không yên tâm, bắt một chiếc xe đi tới chỗ ở của Tằng Thiến.

Trước kia Tằng Thiến cho cô địa chỉ nhà, Thì Kỳ hồi tưởng lại một chút nhưng cũng không nhớ rõ, cô hỏi người đi đường lúc lâu mới tìm được.

Thì Kỳ đập cửa, một phút sau, Tằng Thiến mới chịu ra mở cửa: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tới thăm cậu chứ còn gì nữa.”

Tằng Thiến đóng cửa lại, cũng đoán đại khái được lý do sao Thì Kỳ lại tới đây, cô ngồi xuống ghế sofa: “Cậu đều biết hết rồi à?”

Thì Kỳ: “Ừm. Sao đang yên đang lành lại chia tay vậy hả?”

Tằng Thiến cố làm như không có vấn đề gì: “Chán thì chia thôi! Không muốn yêu đương với mình nữa, đàn ông khắp thiên hạ này nhiều như vậy, đâu phải chỉ có mình anh ta, yên tâm đi, mình không sao cả.”

Tằng Thiến với Hạng Minh yêu nhau từ lúc còn học đại học tới tận bây giờ, cũng đã 6 năm, cứ đơn giản như vậy, nói chia tay là chia tay. Tằng Thiến sao có thể không đau lòng chứ? Chẳng qua chỉ đang cố giả vờ bản thân mạnh mẽ mà thôi.

Thì Kỳ nhìn cô ấy chằm chằm, Tằng Thiến chớp chớp mắt: “Làm gì mà nhìn mình ghê vậy?”

Thì Kỳ hít sâu một hơi, đứng dậy: “Thay quần áo, mình đưa cậu đi giải tỏa tâm tình.”

Tằng Thiến: “Đi đâu?”

“Đi rồi cậu sẽ biết.”

~Hết chương 40~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.