Nơi Hứa Tích biểu diễn là một nhà hát rộng lớn ở thành phố B. Người tới xem rất đông, bên ngoài bãi đậu xe đều là những chiếc xe đắt tiền sang trọng.
Kiều tam nhi nói là làm, đã tới cổ vũ nhiệt tình cho buổi biểu diễn này của cô. Chu Nghiêu Thanh đi chung với Kiều tam nhi, xuống xe, lại đụng phải Hà Văn Hoán.
Hai người chỉ gật đầu một cái ra vẻ chào hỏi, Kiều tam nhi lắc lắc chìa khóa trong tay, nhớ lại chuyện mà cháu trai anh nhắc tới mấy ngày trước, hỏi Chu Nghiêu Thanh: “Em với anh trai anh sao rồi?”
Chu Nghiêu Thanh dửng dưng nói: “Không có gì cả, mau vào thôi.”
Kiều tam nhi không tin, nhìn bóng lưng Chu Nghiêu Thanh rồi lắc đầu.
Hà Văn Hoán tới sau hậu trường tìm Hứa Tích, thấy cô đang uống thuốc: “Em uống cái gì vậy?”
Hứa Tích vặn chặt nắp, ném vào trong ngăn kéo: “Vitamin.”
Hà Văn Hoán giơ tay lên xoa nhẹ thái dương: “Anh vừa mới gặp Kiều tam nhi.”
Hứa Tích nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra tia mong đợi: “Chỉ có mình anh ấy thôi à?”
Hà Văn Hoán như nghĩ ra gì đó, cười nói: “Sao vậy, trong lòng em lẽ nào vẫn hy vọng Chu Mộ Thâm tới? Hứa Tích, người cũng đã kết hôn rồi, nếu em còn như vậy, thì sẽ trở thành kẻ không còn đạo đức đấy!”
Thật ra, Hứa Tích cũng có gọi điện thoại cho Chu Mộ Thâm.
Ngày cô rời khỏi nhà họ Chu, trên xe, cô đã gọi cho anh một cuộc điện thoại: “Mộ Thâm.”
Giọng nói của Chu Mộ Thâm ở đầu bên kia xa cách: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Tích hít sâu một hơi, nhớ lại món đồ trang trí lúc nãy mình nhìn thấy, khiến cho cô có thêm vài phần dũng khí, cô dò xét: “Tối mai em có buổi biểu diễn, anh có thời gian thì cùng Thì Kỳ tới xem một chút?”
Chu Mộ Thâm ký xong tài liệu, đưa cho Ngô Hiệu: “Nếu có thời gian!”
Hứa Tích cười: “Vâng. Vậy em không làm phiền anh bận việc nữa.”
Hứa Tích nghe Hà Văn Hoán nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tôi phải đi chuẩn bị rồi, anh không có chuyện gì thì đi trước đi.”
Hà Văn Hoán không trả lời mà nhìn cô chằm chằm, cuối cùng nâng ngón tay quẹt nhẹ xuống môi dưới.
Thì Kỳ đưa Tằng Thiến tới một chỗ vui chơi do Kiều tam nhi đứng tên, thuê một phòng bao, sau đó gọi người mang mấy chai rượu tới.
Tằng Thiến nhìn một lượt mấy thứ trước mắt, trợn mắt há mồm: “Cậu muốn mượn rượu giải sầu đấy à?”
Thì Kỳ lắc đầu, nói: “Là cậu.”
Tằng Thiến chớp mắt, hào phóng cầm lấy đồ mở nắp rượu, rót ra hai ly: “Vậy cậu phải uống cùng với mình.”
Buổi tối nay Chu Mộ Thâm có hẹn ăn cơm cùng với mấy vị lãnh đạo, sau khi ăn xong cũng đã gần 10 giờ.
Đêm đen một mảng dày đặc, đèn đường cũng đã được bật lên hết, Chu Mộ Thâm tiễn toàn bộ đoàn người ra xe.
Anh mở cửa xe, cởi áo khoác ném qua một bên, muốn dặn dò Ngô Hiệu lái xe thì Ngô Hiệu lại quay đầu lại nói: “Sếp Chu, người đằng kia có phải là Chu phu nhân không?”
Chu Mộ Thâm mở mắt, nhích người nhìn ra bên ngoài, đầu chân mày anh liền nhíu chặt lại.
Chính xác.
Anh đẩy cửa xe, Ngô Hiệu thấy thế cũng vội vã đi theo.
Thì Kỳ uống rượu với Tằng Thiến, cũng định là chỉ uống một hai ly thôi, trong hai người dù sao cũng phải có một người tỉnh táo, vậy mà, càng uống càng hăng, cô bị Tằng Thiến bắt uống chục ly là ít.
Tửu lượng của cô cũng gọi là tạm ổn, mặc dù giờ phút này đầu óc nặng trĩu, nhưng ý thức vẫn coi như tỉnh táo.
Ngược lại, Tằng Thiến uống say bí tỉ, cả người đứng không vững, toàn bộ cơ thể đều dựa hết vào cô.
Thì Kỳ vóc dáng bé nhỏ, vậy nên có chút lực bất tòng tâm, đỡ được cô ấy xuống dưới bậc thang, chẳng may vấp chân, thiếu chút nữa cả 2 người đều bị ngã xuống dưới. Đúng lúc chuẩn bị đáp mặt trên đất thì có một cánh tay vươn ra, ôm eo cô kéo lại phía sau.
Thì Kỳ quay đầu nhìn, hai chữ “cảm ơn” đang muốn nói ra, nhưng khi nhìn thấy người phía sau là Chu Mộ Thâm, cô giật bắn mình.
Chu Mộ Thâm: “Ngô Hiệu!”
Ngô Hiệu rất có mắt quan sát, chạy tới đỡ lấy Tằng Thiến.
Lên trên xe, đầu tiên là đưa Tằng Thiến về chỗ ở. Trên đường quay trở về Dục Viên, hình như men rượu trong người Thì Kỳ đã ngấm sâu, sắc mặt có chút xanh xao, cả người co rúm lại.
Cô ghé sát lại bên người Chu Mộ Thâm, khẽ thì thầm: “Em khó chịu lắm.”
Cô nhắm chặt hai mắt, chân mày nhíu chặt lại, miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.
“Lái xe chậm một chút.” Chu Mô Thâm nói với Ngô Hiệu, giơ tay vuốt nhẹ tóc mai trên trán cô, “Sao em lại đi đến đấy? Ai đưa thẻ cho em?”
Hiện tại Thì Kỳ rất chóng mặt, nghe có người hỏi mình, cô hé mắt ra.
Ánh sáng trong xe mờ nhạt, cô chỉ nhìn thấy hình dáng một người đàn ông, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh là ai vậy?”
Ánh mắt Chu Mộ Thâm trở nên nghiêm nghị, sờ mặt cô: “Uống tới mức hồ đồ rồi à?”
Thì Kỳ ngay tức khắc gạt tay anh ra, một âm thanh dứt khoát vang lên, tay anh bị đập vào trong góc xe.
Ngô Hiệu lái xe, nghe thấy tiếng động ấy, trong lòng cũng tự cảm thấy đau điếng.
Chu Mộ Thâm trước giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cô, anh nghiêm mặt, vân vê lỗ tai cô, trong giọng nói là vài phần cưng chiều: “Không biết anh là ai thật à?”
Tới Dục Viên, Thì Kỳ ôm chặt cửa xe, không chịu xuống, nhìn trông thật sự là nát rượu lắm rồi.
Nhì nhằng một lúc lâu, cuối cùng Chu Mộ Thâm cũng lôi được người lên trên nhà.
Anh bế cô đặt xuống giường, đi vào nhà bếp rót một ly nước, đằng sau liền vọng tới tiếng nôn mửa từ trong phòng ngủ.
Chu Mộ Thâm bỏ ly nước lại, thấy cửa phòng tắm mở ra, đèn bên trong được bật sáng.
Khuôn mặt nhỏ bé của cô nhợt nhạt, khóe mắt ửng đỏ, Chu Mộ Thâm thở dài, xắn tay áo, rút khăn lau mặt đặt xuống bồn nước thấm ướt, rồi lau qua mặt cho cô.
Khăn lông áp lên gò má, rất dễ chịu.
Trên người cô cũng dính vết bẩn, Chu Mộ Thâm thật sự đau đầu, anh mở vòi hoa sen.
Đem người cô đặt dưới vòi hoa sen, nước ấm chảy từ đầu xuống dưới chân một lượt, gột sạch đi những cơn khó chịu.
Thì Kỳ giống như đã tỉnh ra không ít, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Chu Mộ Thâm, cô nhỏ giọng giải thích: “Tằng Thiến với bạn trai cô ấy chia tay rồi, tối nay em uống rượu với cô ấy, cũng không muốn uống nhiều.”
Chu Mộ Thâm không nói lời nào, cởi quần áo cho cô, Thì Kỳ liền nói khó chịu.
Quần áo trên người cô toàn bộ đều đã được cởi hết, cơ thể trắng nõn hiện ra trước mắt.
Anh mắt sâu hút của Chu Mộ Thâm dán chặt vào cơ thể cô, Thì Kỳ không phát hiện ra, cả người mềm nhũn dựa lên người anh.
Bàn tay cô tìm tới thắt lưng của anh, Chu Mộ Thâm để mặc cô tìm kiếm, không ngăn cản.
Thì Kỳ vì men rượu nên gan càng lúc càng lớn hơn, cô chậm rãi cúi sát người xuống.
Cô không hề theo trình tự, nhưng lại rất nhanh chóng làm cháy lên ngọn lửa trong cơ thể anh.
Chu Mộ Thâm nhấc cô lên, ấn sát vào vách tường, động tác rất thô bạo. Cô lúc này như một con yêu tinh mê hoặc, để mặc anh cắn xé. Son trên môi lúc này đã không còn nguyên vẹn như cũ, bị lem ra phía ngoài, Chu Mộ Thâm dùng ngón tay lau đi. Anh đột nhiên kéo rời khoảng cách ra một chút, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Bây giờ đã nhận ra anh là ai chưa?”
Ánh mắt của anh tràn đầy dục vọng, góc cạnh trên khuôn mặt lộ rõ, anh lúc này, không thể nhẫn nhịn.
Thì Kỳ cảm thấy bản thân như đạt được thành tựu, cô tự mãn, lo lắng về sự xuất hiện của Hứa Tích cũng phút chốc tan biến, cô hôn nhẹ lên cằm anh: “Em biết...”
Gương bị hơi nước làm mờ thành một mảng sương mù.
Tiếng nước chảy tí tách, tí tách, đi kèm là từng đợt thở dốc.
Thì Kỳ dựa vào hõm cổ Chu Mộ Thâm, thần trí hỗn loạn, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, “Anh muốn em bé, được không?”
Hai người triền miên từ phòng tắm rồi tới trên giường.
Thì Kỳ mệt mỏi, cả người đau nhức, cô nhấc chân đạp anh một cái, muốn hét lên.
Chu Mộ Thâm hôn lên bả vai trắng mềm của cô, lại nâng eo của cô lên, từng chút, từng chút tiến sâu vào, từ chậm rãi tới dùng lực nhanh hơn, mạnh hơn.
Thì Kỳ đột nhiên hối hận, lúc nãy sao gan cô lại to tới mức đi khiêu khích anh có chứ.
Tới lúc kết thúc, cô chẳng còn một chút sức lực nào cả, cô cắn lên cánh tay anh, giọng “hừ hừ” như con cáo nhỏ: “Mặt người dạ thú!!!”
Chu Mộ Thâm thì ngược lại, toàn thân sinh lực dồi dào, rất vui vẻ, bỗng anh nhớ lại chuyện lúc nãy trong phòng tắm: “Em học được ở đâu vậy?”
Thì Kỳ giờ phút này xấu hổ chết đi được, nhìn trái nhìn phải không trả lời anh.
Chu Mộ Thâm vẫn tiếp tục truy hỏi.
Thì Kỳ ấp úng, đành nói qua loa trả lời anh cho xong chuyện.
Chu Mộ Thâm cọ cọ đầu vào cổ cô, đè thấp giọng: “Anh thích lắm.”
Thì Kỳ muốn đá anh ra, hai gò má bây giờ đã đỏ như hai quả cà chua: “Anh đừng cười nữa!”
Chu Mộ Thâm giữ chặt mắt cá chân cô, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, rất thoải mái.
Thì Kỳ che mặt, hậm hực: “Em hối hận lắm rồi!”
Chu Mộ Thâm hôn lên bàn tay đang che mặt của cô, anh vẫn thản nhiên đánh giá: “Mặc dù vẫn chưa thành thạo lắm, nhưng mà...”
Thì Kỳ vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại: “Anh trật tự!!!”
Vẫn trêu cô nữa chắc anh sẽ bị cô đánh thật mất, Chu Mộ Thâm coi như lương thiện, không trêu cô nữa, anh đem cả người cô ôm vào trong ngực.
Ngày hôm sau, Tằng Thiến tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng, ngẩn người một lúc lâu mới nhớ ra được hôm qua cô cùng Thì Kỳ đi uống rượu.
Cô nhìn một vòng nhưng cũng không thấy Thì Kỳ đâu.
Cô chạy ra phòng khách, lục tìm điện thoại từ trong túi xách ra.
Điện thoại được kết nối, nhưng đầu bên kia lại là giọng nói của đàn ông, Tằng Thiến như đoán ra được: “Sếp Chu?”
Chu Mô Thâm nhìn người con gái đang cuộn chăn kín mít ngủ như chết trên giường, đi tới phòng khách: “Có chuyện gì sao?”
“Thì Kỳ, cô ấy có ở nhà chứ?”
“Ừ.”
Tằng Thiến yên tâm, vội vàng giải thích: “Tối qua cô ấy với tôi đi uống rượu với nhau, tôi uống say quá, vừa mới tỉnh lại nên gọi điện thoại hỏi một chút, không có chuyện gì vậy tôi cúp máy trước đây.”
Chu Mộ Thâm đang muốn đặt điện thoại lên trên bàn, điện thoại còn chưa chạm tới mặt bàn thì một cuộc điện thoại khác lại hiện lên.
Anh nhấn nút trả lời.
“Cô Thì, phòng cô đang thuê liệu tháng sau cô còn thuê tiếp không vậy? Tôi nghĩ như này, nếu cô không thuê nữa thì tôi cho người thuê nhé, dù sao cô cũng không ở, để không đấy thì cũng phí tiền của cô, mà tôi cũng phải nói với cô một chuyện, tiền thuê nhà tháng sau có lẽ phải tăng thêm một chút rồi, cô xem xem...” Chủ nhà huyên thuyên một tràng dài, mãi mà không thấy bên kia trả lời lại, liền hỏi: “Cô Thì, cô có đang nghe không đó?”
Chu Mộ Thâm nhấn nút, tắt điện thoại.
~Hết chương 41~