Ngày Thì Kỳ rời đi, trừ Kiều tam nhi với Chu Nghiêu Thanh tới tiễn cô còn có cả Vu Tiền Chí.
Vu Tiền Chí cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò cô mấy câu qua bên đó phải chăm sóc bản thân thật tốt... còn những chuyện khác ông không hề nhắc đến.
Ông sợ mình nói nhiều lại khiến cô thêm phiền não.
Có lẽ vì sự ra đi của ông ngoại nên hiện tại Thì Kỳ đối diện với Vu Tiền Chí cũng không còn địch ý như trước đây nữa, trong lòng cô cũng đã nguôi ngoai đi không ít, mắt thấy tóc mai của Vu Tiền Chí đã bạc đi rất nhiều, cô thấp giọng nói: “Ông cũng chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Trên mặt Vu Tiền Chi lộ vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền chuyển thành vui mừng, tiếng cười của ông được phát ra từ tận đáy lòng, ông nói: “Ừ bố biết rồi.”
Vu Tiền Chí vì vẫn còn công việc phải giải quyết nên cũng không ở lại quá lâu, ông không đợi được tới lúc Thì Kỳ lên máy bay đã phải vội rời đi.
Đôi mắt Chu Nghiêu Thanh ướt nhẹp, cứ kéo chặt lấy tay Thì Kỳ mãi không buông: “Chị Thì Kỳ, chị đừng đi nữa.”
Kiều tam nhi xoa đầu con bé: “Em xem em lớn từng này rồi, em Kỳ là đi công tác chứ có nói sẽ đi luôn không về đâu, đừng sướt mướt nữa, cứ làm như xảy ra chuyện gì to tát lắm không bằng.”
Thì Kỳ cũng dỗ dành: “Chị đi 1 năm thôi là về rồi.”
Ánh mắt cô rơi xuống cửa đi lại, Kiều tam nhi bắt trọn được ánh mắt đó của cô, trong lòng hiểu ra, anh nói: “Hôm nay lão đại có cuộc họp quan trọng nên không tới được, em đừng để trong lòng.”
Thì Kỳ cười, cô mở miệng: “Ừ.”
Mấy người lại nói chuyện thêm một lúc, loa thông báo nhắc nhở lên máy bay.
Thì Kỳ giơ tay vẫy chào tạm biệt, cô nở nụ cười tươi: “Em đi đây.”
Chu Nghiêu Thanh nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của Thì Kỳ, cô bực bội mắng một câu: “Anh trai em là tên khốn khiếp.”
“Em nói bậy gì đấy, em tưởng lão đại không muốn tới à? Anh ấy quả thật là không thể tới được.”
Chu Nghiêu Thanh hỏi: “Anh ba, anh nói xem, anh trai em với chị Thì Kỳ cứ như thế kết thúc à?”
Kiều tam nhi sờ điếu thuốc, kẹp lên trên miệng: “Cô nương đúng là tầm nhìn có hạn.”
Chu Nghiêu Thanh khó hiểu, nhìn anh: “Nghĩa là gì?”
Kiều tam nhi khoác vai cô, đi ra khỏi cửa: “Là nói em ngốc đó.”
Chu Nghiêu Thanh tức véo tay anh ấy, nói: “Đợi lát nữa để Kiều đại ca xử lý anh!”
Kiều tam nhi trêu chọc cô: “Ôi, còn chưa gả vào nhà họ Kiều mà đã đứng đây ra oai chị dâu với anh cơ đấy!”
Da mặt Chu Nghiêu Thanh mỏng nên ngay tức khắc đỏ mặt.
Hai người xô xô đẩy đẩy rời khỏi sân bay.
Kiều tam nhi đưa Chu Nghiêu Thanh về nhà, anh quay lại xe gọi điện thoại cho Chu Mộ Thâm.
Đợi tận 2 phút mới có người nhận máy.
“Đi rồi?”
Kiều tam nhi gõ gõ ngón tay xuống vô-lăng, lười biếng đáp lại: “Ừm. Người đi rồi.”
Người ở đầu bên kia điện thoại không lên tiếng.
Kiều tam nhi cảm thấy hai người họ rõ ràng không buông bỏ được đối phương nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra không có vấn đề gì. Thẩm nhị cũng thế, Chu Mộ Thâm cũng vậy.
Đây chẳng phải là thả chịu nhục còn hơn mất mặt hay sao?
Anh cười nói: “Em nhìn ra được em Kỳ trong lòng vẫn mong đợi anh đến đấy.”
Chu Mộ Thâm đứng ở trong góc yên lặng hút thuốc.
Trong lòng anh hiểu rõ, Thì Kỳ chẳng qua vì sự ra đi đột ngột của ông Thì, sau đó lại phải đáp trả sự xuất hiện của Hứa Tích nên nhất thời mất phương hướng. Anh lúc này không thể ép cô, càng ép càng không có hiệu quả.
Cô thiếu cảm giác an toàn mà hai người kết hôn cũng quá vội vàng.
Những chuyện ví dụ như Hôn nhân, cũng phải cố gắng thích nghi với nhân tố mọi mặt.
Vì thế anh đành đợi thôi. Đợi cô quay về.
Kết hôn nửa năm, trong lòng có hay không có đối phương, anh vẫn rất minh mẫn.
Có người đến tìm anh, thấy Chu Mộ Thâm đang nghe điện thoại nên có chút dè dặt.
“Sếp Chu, buổi họp bắt đầu rồi ạ.”
Chu Mộ Thâm gật đầu tỏ ý biết rồi, anh nói với Kiều tam nhi: “Cúp máy đây.”
Chu Mộ Thâm đến thành phố C công tác, buổi họp này được sắp xếp mấy ngày trước nên không thể rời đi, hôm nay tới đây đều là những vị lãnh đạo cấp cao, người cấp dưới như anh không thể không biết chừng mực.
Buổi họp diễn ra 2 tiếng cuối cùng cũng kết thúc.
Trần Kế Nho gọi anh lại: “Cậu sao thế? Mấy ngày nay thấy tâm trạng của cậu không ổn lắm? Tiểu tử cậu nghe đây, ngày mai vẫn còn lãnh đạo liên quan tới đây, đừng để tôi mất mặt.”
Chu Mộ Thâm nói: “Tôi đã làm việc bên cạnh ngài nhiều năm như vậy đã có khi nào đẩy rắc rối qua cho ngài chưa? Làm ngài mất mặt? Ngài yên tâm đi, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Trần Kế Nho cười lớn, giơ tay lên chỉ anh: “Cũng đúng. Buổi chiều cậu ra ngoài cho khuây khủa đi. Tôi cùng với mấy người bạn dùng cơm, cũng nghĩ tới người trẻ tuổi các cậu không có hứng thú nên cũng không ép tham gia.”
Chu Mộ Thâm rời khỏi phòng họp, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tống Hoài Nam.
Một lúc sau Tống Hoài Nam đã lái xe tới.
Chu Mộ Thâm kéo cửa xe ra ngồi vào trong.
Tống Hoài Nam hỏi: “Đi Xuân Nguyên?”
Xuân Nguyên, là một nơi nhộn nhịp của thành phố C.
Chu Mộ Thâm lắc đầu: “Dạo này phía trên rất căng, đi chỗ khác đi, không nên thêm rắc rối cho ông Trần.”
“Được thôi, nghe anh hết.” Tống Hoài Nam vòng tay lái.
Xe đi tới trước một con đường nhỏ, hai người xuống xe.
Vì đường hẹp nên không thể lái xe vào.
Đi tới trước một cánh cửa được điêu khắc tinh xảo, vừa mới nhấc chân đi vào bên trong quán ăn thì có người vén tấm màn đi ra.
Người đi ra khoảng 40 tuổi, mặc một bộ sườn xám làm bằng chất liệu tơ tằm, trên đầu còn cài những đóa hoa phù dung, nụ cười diễm lệ.
Nét mặt người phụ nữ dịu dàng, điệu bộ thướt tha: “Nam tử tới đấy à.”
Tống Hoài Nam nói: “Dì Xuân, hôm nay con với một người bạn tới thưởng thức tay nghề của dì, cậu ấy là Chu Mộ Thâm.”
Chu Mộ Thâm cúi đầu chào: “Con chào dì.”
Dì Xuân mỉm cười: “Ôi chao, được rồi được rồi, sau này nhớ dẫn thêm nhiều anh chàng điển trai như này tới nữa nhé.”
Dứt lời, bà nhìn Tống Hoài Nam nói: “Hai đứa lên phòng riêng ngồi chứ? Hay vẫn như cũ?”
Tiếng giày da bước trên bậc thang kót két vang lên.
Hai người vào trong phòng riêng ngồi xuống.
Tống Hoài Nam lấy bao thuốc từ trong túi ra, anh đưa một điếu cho Chu Mộ Thâm: “Người đi rồi à?”
Chu Mộ Thâm hạ thấp người châm lửa: “Ừ, cô ấy đi rồi.”
Tống Hoài Nam cười: “Anh không sợ cô ấy đi rồi bên ngoài có người cướp mất à?”
Chu Mộ Thâm cười khẽ, lời nói rất tự tin: “Cô ấy sẽ không để chuyện đấy xảy ra.”
Chu Mộ Thâm nhìn gian phòng một lượt, ở góc tường đặt một bức bình phong Tô Châu, trên tường treo một bức Quốc họa “Mẫu đơn hồ thạch” là đồ từ thời nhà Minh, anh lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn phần chữ trên bức tranh sau đó liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tống Hoài Nam nhìn theo tầm mắt của Chu Mộ Thâm, anh ấy nói: “Đừng nhìn nữa, đấy chỉ là đồ giả thôi, hoa hòe chút ấy mà.”
Chu Mộ Thâm bật cười: “Dì Xuân của cậu cũng là một người hiếm thấy đấy.”
Tống Hoài Nam cầm lấy gạt tàn, đem tàn thuốc búng vào bên trong: “Đừng nhìn dáng vẻ hiện giờ của dì ấy, trước đây cũng chịu khổ nhiều. Lúc còn trẻ bị người ta lừa, không có con cái, bây giờ chỉ còn một mình mở được quán ăn này thôi.”
Hai người đang trò chuyện thì dì Xuân đẩy cửa đi vào, phía sau là nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến.
Dì Xuân chỉ tay bảo nhân viên để đồ ăn lên trên bàn, bà nói: “Món cá lư này rất tươi ngon, sáng nay dì mới sai người đi tận bến tàu mới mua được, con đến cũng đúng lúc lắm.”
Dì Xuân nhìn Chu Mộ Thâm, cười híp mắt: “Ôi, không biết cậu Chu đã có bạn gái chưa?”
Tống Hoài Nam vừa nghe thấy dì Xuân nhắc đến vấn đề này thì vội vàng nói: “Dì Xuân à dì đừng chạm vào nỗi đau của anh ấy.”
Dì Xuân không hiểu: “Nam tử, con nói gì thế hả, sao dì lại chạm vào nỗi đau của cậu Chu chứ? Dì là nhìn thấy tướng mạo nghiêm túc của cậu Chu, muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy.”
Tống Hoài Nam nhấp một ngụm trà, cười nói: “Cậu Chu ấy à, vừa mới ly hôn với vợ cũ. Dì lúc này lại hỏi đã có bạn gái chưa? Chẳng phải chạm vào vết thương thì là gì?”
Dì Xuân ngượng ngùng: “Ôi trời, dì xin lỗi.”
Chu Mộ Thâm vẫn bình thản, anh cười: “Dì Xuân, sao dì không giới thiệu bạn gái cho Hoài Nam?”
Dì Xuân thở dài: “Tên tiểu tử này dì hết hi vọng với nó rồi.”
Dì Xuân ở lại nói chuyện với hai người một lúc lâu mới rời đi.
...
Lúc Thì Kỳ tới nơi đã là 3 giờ sáng.
Ban đêm nhiệt độ hạ thấp, nét mặt của cô với đồng nghiệp đều hiện rõ mệt mỏi.
Cũng may bệnh viện ở đây đã cho người tới đón bọn họ, là một người đàn ông anh tuấn điển trai, mặc một bộ đồ màu xám, vừa nhìn thấy bọn họ thì liền cười tươi sau đó giơ tay lên vẫy vẫy.
Hai người lên xe, xe đi được một đoạn thì trời đột ngột mưa lớn.
Mưa rơi như thác đổ, gió lớn hắt nước mưa lên trên cửa sổ xe.
Đồng nghiệp nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mưa to quá.”
Thì Kỳ cũng lên tiếng đáp lại sau đó cô cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Đường phố lờ mờ, ánh đèn đường vẫn còn được thắp sáng.
Bên trong xe đồng nghiệp đang cùng người đàn ông đến đón hai người trò chuyện qua lại.
Thì Kỳ ngồi nghe nhưng tâm hồn cô thì đang treo ngược trên cành cây, đột nhiên đồng nghiệp thở dài: “Mới rời đi có một ngày mà tôi đã thương nhớ núi non của Tổ quốc thân yêu rồi.”
Đồng nghiệp giơ tay lên chọc nhẹ vào người Thì Kỳ: “Cô thì sao?”
Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn: “Gì cơ?”
“Cô có nhớ người nhà không?”
Thì Kỳ không nói gì, một lúc sau mới thốt ra được một câu: “Cũng bình thường.”
Đồng nghiệp cũng không hỏi gì thêm, dựa người vào cửa kính xe, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Tôi ngủ một chút, đến nơi cô gọi tôi nhé.”
“Được.”
~Hết chương 50~
*Không biết mọi người có để ý ở chương trước tác giả có viết Chu Mộ Thâm nói với Thì Kỳ 4 chữ nhưng không miêu tả rõ. Những chương sau cũng không giải thích rõ ràng vì muốn mọi người tự nghĩ. Đại loại là Chu Mộ Thâm sẽ vẫn luôn chờ Thì Kỳ. Nên mình nghĩ 4 chữ Chu Mộ Thâm nói là: Đợi em trở về.